Chương 107.2: Phụ nữ không ồn ào náo loạn còn không bớt lo bằng phụ nữ hay ầm ĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lên xe, Lục Đông Đình ngồi kế bên người lái, Diệp Đường Nhân và Tô Yểu ngồi ở phía sau.

Trong lòng Diệp Đường Nhân thầm nghĩ đúng là một ngày xui xẻo, bà chỉ muốn dắt con dâu ra đường đi dạo phố, cũng có thể gặp phải chuyện không vui này, mấu chốt là nhìn dáng vẻ Tô Yểu khi gặp chuyện không sợ hãi, không dao động của cô, Diệp Đường Nhân không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc là tố chất tâm lý của Tô Yểu quá tốt, hay là cô đã biết hết mọi chuyện từ trước?

Bởi vì Lục Đông Đình và Tô Yểu đều không nói với bà chuyện đêm đó Mạnh Bảo Ý chạy tới bên trong biệt thự náo loạn một trận, cho nên trong lòng Diệp Đường Nhân còn tưởng rằng Tô Yểu không biết chuyện này.

Diệp Đường Nhân đang muốn nói gì đó, đột nhiên nghĩ tới câu nói vừa rồi của Mạnh Bảo Ý nói với Tô Yểu: Lần trước hù được cô.

Diệp Đường Nhân liếc mắt hai vợ chồng đang bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra kia, do dự hồi lâu mới hỏi: "Yểu Yểu, con biết Mạnh Bảo Ý sao?"

Tô Yểu gật đầu, "Lần trước có duyên gặp qua một lần."

Diệp Đường Nhân, "... Cô ta nói với gì với con?"

Tô Yểu bị dáng vẻ căng thẳng của Diệp Đường Nhân khiến cho có điểm dở khóc dở cười, mở lời an ủi bà: "Mẹ, con không đa tâm, mẹ đừng suy nghĩ nhiều."

Thật tình không biết, cô càng như vậy nói, trong lòng Diệp Đường Nhân càng có cảm giác khó chịu, bà ngược lại là hy vọng Tô Yểu có thể ầm ĩ ở trước mặt Lục Đông Đình, phát cáu một chút mới tốt.

Làm gì có người phụ nữ nào không có để ý quá khứ của chồng mình? Bình tĩnh như vậy, thờ ơ như thế, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy bất an.

Diệp Đường Nhân ngoảnh đầu nhìn lần nữa tự mình suy nghĩ, bình thường chưa từng thấy qua Đông Đình và Yểu Yểu có tranh chấp cái gì, không phải Mạnh Bảo Ý nói ra, bà suýt chút nữa quên mất, hai người kia mới chỉ quen biết có mấy tháng, mà từ trước đến nay Đông Đình là một người lãnh tính tình, nhanh như vậy đã có thể tiếp nhận Tô Yểu?

Diệp Đường Nhân càng nghĩ càng cảm thấy không được thích hợp, đến cuối cùng thẳng thắn nói với con dâu: "Mẹ không trở về Luân Đôn nữa."

Lục Đông Đình nhìn thoáng qua trong kính chiếu hậu, "Có chuyện gì vậy?"

"Mẹ nghĩ, mẹ còn muốn ở lại đây thêm một thời gian nữa, mẹ nhớ bạn bè cũ nhớ quê hương, đến lúc sắp phải đi mới phát hiện không nỡ."

Lục Đông Đình cười nhạo, "Mẹ sống ở nước ngoài lâu như vậy bây giờ mới nói không nỡ?"

Diệp Đường Nhân á khẩu không trả lời được.

Tô Yểu đi ra hoà giải, "Ở lại một thời gian ngắn cũng tốt, đi chơi mỗi nơi ở trong nước một chút cũng không tệ."

"Đúng vậy!" Diệp Đường Nhân giống như người rơi xuống nước tìm được đường lên bờ.

Trở lại khách sạn, căn phòng của Diệp Đường Nhân cùng một tầng với phòng của Lục Đông Đình, Tô Yểu sau khi vào phòng, bà nhanh chóng kéo Lục Đông Đình một cái, "Con qua đây, mẹ có chuyện muốn hỏi con."

Đi đến căn phòng của Diệp Đường Nhân, Lục Đông Đình ngồi ở trên ghế sa lon, Diệp Đường Nhân đứng ở trước mặt giống như cảnh sát thẩm vấn tội phạm, sắp xếp xong nội dung, lời nói thấm thía nói với anh: "Mẹ đã nói với con, sao mẹ cứ có cảm giác khi Tô Yểu đối mặt với Mạnh Bảo Ý rất là bình tĩnh? Phụ nữ còn trẻ giống như nó, làm sao có thể không thèm để ý quá khứ của con chứ? Nó có phải... Có phải không thương con hay không?"

Lúc đó khi nói chuyện kết hôn, đầu bà nóng lên, trong lòng thầm nghĩ đứa con này cuối cùng cũng hiểu biết thật tốt, kết quả lại quên hỏi nó vì sao kết hôn.

Sắc mặt Lục Đông Đình không thay đổi ngước mắt lên, "Tình cảm của hai đứa con thâm hậu, không cần thiết bởi vì ... loại chuyện như thế này mà chịu ảnh hưởng."

"Rắm! Mẹ là phụ nữ hay con là phụ nữ? Con cho rằng mẹ không nhìn ra được, bình thường ngay cả ầm ĩ Yểu Yểu cùng không có làm với con."

Hai vợ chồng sinh hoạt chung một chỗ, nhất định là phải trải qua quá trình cọ sát, có cọ sát thì mới có khắc khẩu, nhưng đây cũng là con đường làm tăng tình cảm vợ chồng, ở trên người hai đứa căn bản không có nhìn thấy sở thích của những cặp vợ chồng bình thường!

Lục Đông Đình hơi mất kiên nhẫn, "Chẳng lẽ cãi nhau cũng muốn chạy đến ầm ĩ trước mặt người lớn?"

Diệp Đường Nhân sửng sốt, hứng thú dồi dào len lén hỏi: "Vậy hai đứa lén lút cãi nhau sao? Yểu Yểu trẻ tuổi như vậy, cô gái trẻ như vậy gả cho con, nhất định là không có đầy đủ cảm giác an toàn, nó chẳng lẽ không gây sự với con sao?"

Diệp Đường Nhân cảm giác mình giống như một người cuồng hóng chuyện, thế nhưng không có biện pháp, bà không hỏi rõ thì không an lòng.

"Ầm ĩ, hai ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, phụ nữ đều phải như vậy đúng không?" Lục Đông Đình nói xạo dăm ba câu lừa Diệp Đường Nhân.

Diệp Đường Nhân bán tín bán nghi, cũng tạm thời buông tha anh.

Lục Đông Đình về đến phòng thấy Tô Yểu đang nằm ở trên ghế sa lon xem tạp chí, nghe tiếng ngẩng đầu nhìn anh một cái, cười nhạt: "Đã trở về?"

Sau đó ánh mắt lại dời lên trên quyển tạp trí trong tay.

Trước đây anh rất không thích phụ nữ ồn ào, nhưng bây giờ cảm thấy phụ nữ không ồn ào không náo loạn còn không bớt lo bằng phụ nữ hay ầm ĩ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net