Chương 108.2: Rốt cuộc là muốn trục trặc với anh,...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 108.2 Rốt cuộc là muốn trục trặc với anh, hay là thanh thản ổn định làm phu nhân nhà họ Lục của em.

Cô trợn tròn mắt nhìn anh một cái, nhắm mắt lại ngủ tiếp, không nghĩ tới không được bao lâu liền nghe tiếng điện thoại là Diệp Đường Nhân gọi tới, hỏi cô có đi tiễn Lục Đông Đình hay không.

Tô Yểu liếc nhìn thời gian, còn chưa đến bảy giờ, có thể Diệp Đường Nhân nói như vậy, là muốn để cho cô đi tiễn một chút, cô đành phải rời giường rửa mặt.

Lúc đến bàn ăn ăn điểm tâm, Lục Đông Đình hỏi cô: "Sớm như vậy đã thức dậy?"

"Em đưa anh tới sân bay." Tô Yểu bởi vì những lời nói của anh chiều hôm qua, còn không có thản nhiên đối mặt được, lúc nói chuyện không có nhìn anh, nhưng dù cho như thế, tối hôm qua cô vẫn làm với anh, cho nên lời nói 'Vợ chồng chính là dễ đồng cảm nhất' này cũng không phải là không có lý.

Lục Đông Đình vẫn là dáng vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là hơi hơi nhíu mày, không nói gì.

------

Đến sân bay, Diêu Hiện đi làm đăng ký và gửi vận chuyển, thành phố B vừa vào thu nhiệt độ buổi sáng chênh lệch khá lớn, bên ngoài Tô Yểu chỉ mặc một chiếc áo gió Burberry màu đen dài, mới mua ngày hôm qua, sáng nay vừa vặn phát huy được tác dụng.

Cô an tĩnh đi theo bên cạnh Lục Đông Đình, tay nhét vào trong túi.

Lục Đông Đình đứng ở bên cạnh quầy kiểm tra hành ý của sân bay, làm xong thủ tục lúc sắp rời đi, Lục Đông Đình đột nhiên lôi tay của cô từ trong túi ra, Tô Yểu trong thoáng chốc không có đứng vững, trên tay Lục Đông Đình dùng sức đỡ cô một chút, thuận thế nhìn thoáng qua đôi giày cao gót màu đen cao mười phân của cô.

Loại giày này hoàn toàn không nên thường xuyên đi, nhưng Tô Yểu rất thích, rất phù hợp với trang phục, cũng lộ ra chân dài, Lục Đông Đình cũng không phải muốn nán lại, anh nhíu nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Bình thường không có việc gì thì đừng đeo giày cao gót, chân dễ biến dạng."

"Uh."

Sáng sớm Tô Yểu ngủ không ngon, vành mắt thâm rất nghiêm trọng, đi gấp ngay cả trang điểm cũng không có làm, liền chỉ đeo kính râm, bởi vì có một tầng che, nên lúc trả lời Lục Đông Đình kỳ thực cũng không có dám nhìn thẳng mắt của anh, con mắt chỉ nhìn về phía phương hướng của anh, mí mắt nhìn xuống dưới mặt đất.

"Tô Yểu, em tốt nhất là ở nhà ngẫm lại những điều mà anh nói ngày hôm qua, rốt cuộc là muốn trục trặc với anh, hay là thanh thản ổn định làm phu nhân nhà họ Lục của em." Lục Đông Đình phát hiện cô vừa rồi chỉ trả lời cho có lệ, cho nên lúc này giọng nói chuyện cũng nặng hơn một chút, sắc mặt trầm trầm, con ngươi đen tối tăm, giữa lông mày tự nhiên hiện lên một tầng uy nghiêm tích lũy từ việc quanh năm ngồi ở vị trí cao, khiến cho người ta khó có thể có dũng khí phản kháng trực diện.

Lần này Tô Yểu rốt cục ngước mắt lên nhìn anh một cái, yên lặng mấp máy môi.

Lúc đầu cho rằng tiễn đến nơi này thì tốt rồi, Lục Đông Đình lại lôi kéo cô đi hướng máy kiểm tra an ninh, muốn cô đưa đến một bước cuối cùng.

Tô Yểu, ". . ."

Hai ngày gần nhất cô cảm thấy rất mệt, thiếu ngủ nghiêm trọng khiến cho tinh thần cô uể oải, trên người không có khí lực gì, trong đầu lại lặp đi lặp lại những lời này của Lục Đông Đình, hao tâm tổn sức hao tổn đầu óc.

Lục Đông Đình trước khi đi vào nhìn thoáng qua kẻ đang đeo kính kia, con mắt không biết đang nhìn nơi nào của Tô Yểu, anh nắm thật chặt tay của cô: "Đi."

"Uh, trên đường cẩn thận, đến nơi thì gửi tin nhắn, chú ý nghỉ ngơi."

"Chỉ những thứ này?" Lục Đông Đình mặt không thay đổi nhìn cô.

Tô Yểu dừng một chút, dù sao đeo kính mác cùng giống như đeo thêm một tầng da mặt, cô nhìn xung quanh một chút, tiến tới lại gần anh hôn một cái, "Tạm biệt."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net