Chương 109.1: Phải giúp phu nhân đổi một luật sư sao?...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 109.1 Phải giúp phu nhân đổi một luật sư sao? Hoặc là phái người nghe lén?

Dù sao vẫn là nơi công cộng nhiều người đi lại, Tô Yểu có chút ngượng ngùng, giơ tay lên dùng ngón tay trỏ đẩy kính râm lên, thần sắc không được tốt lắm, gò má hiện ra hai mảnh đỏ ửng nhàn nhạt.

Cô có chút ngượng ngùng dời cả mặt đi chỗ khác.

Lục Đông Đình ngưng mắt nhìn Tô Yểu lại đưa tay nhét trở về trong túi áo, khuôn mặt hướng về đám người, khóe miệng hơi vểnh lên, chỉ là Tô Yểu không có nhìn anh nữa, nên tự nhiên cũng không có phát hiện nụ cười thản nhiên đó.

"Trở về đi, mệt mỏi thì ngủ một lát." Lục Đông Đình rốt cục nhả ra.

Tô Yểu giống như được đại xá, hơi cúi đầu gật một cái, không có chút quyến luyến nào, xoay người rời đi.

Lục Đông Đình quay đầu nhìn thân ảnh càng ngày càng xa, hết sức nhỏ bé đơn bạc, ánh mắt của anh ngưng đọng lạnh nhạt, môi mỏng dưới sống mũi cao thẳng mân thành một đường thẳng. Loại thời điểm như thế này cô còn chạy nhanh hơn bất kỳ ai, vài lời ngày hôm qua, nghĩ tới cô còn không có nghe vào.

Sau một lát, Diêu Hiện theo ánh mắt của anh nhìn thoáng qua bóng lưng Tô Yểu, còn đang nhìn cái gì ? Người đã đi xa như vậy rồi.

"Lục tổng, tới lượt anh."

Lục Đông Đình quay đầu, đường nét rõ ràng trên mặt có chút tối tăm.

Qua cửa kiểm tra, có nhân viên công tác dẫn đường đưa Lục đông đình tới phòng chờ VIP của sân bay.

Cả người Lục Đông Đình mặc một bộ vét được may thủ công, bao vây lấy thân thể cao lớn, mang theo thư ký Diêu Hiện, cho người ta cái cảm giác của người đàn ông thành công, toàn thân lộ ra khí tức không giận tự uy, ngày thường vốn là tốt, càng là hấp dẫn ánh mắt người khác.

Lục Đông Đình hỏi Diêu Hiện: "Gần nhất cô ấy còn liên hệ với Tề Tông Lâm không?"

"Thẩm Kình nói ngoại trừ lần đi cùng nhau tới Tô thị gặp Tô Hoài Sinh ra thì không có gặp mặt nữa, thế nhưng cô ấy muốn chuyển nhượng cổ phần cho Tiêu Tống Ly, thủ tục phiền phức, phỏng chừng sau đó vẫn phải gặp mặt."

Bước chân của Lục Đông Đình không có ngừng lại, một tay đút túi quần đi về phía trước.

Thấy anh không nói chuyện, Diêu Hiện hỏi: "Phải giúp phu nhân đổi một luật sư sao? Hoặc là phái người nghe lén?"

Lục Đông Đình trầm mặc một chút, "Không cần." dừng lại, sau đó bổ sung: "Cô ấy không thích."

----

Tô Yểu đi một đường ra bên ngoài sân bay, bên ngoài sân bay mặt trời sáng choang, ngẩng đầu ngắm hướng bầu trời, nhưng lại không thấy ánh sáng trực tiếp của mặt trời chiếu vào kính, mà xuyên thấu qua tầng mây tản mát ra ánh nắng nhẹ nhàng, loại ánh sáng này giống như được phản quang từ trong gương ra vậy.

Sân bay của thành phố B là một trong những sân bay lớn nhất trong nước, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng máy bay chạy trên đường đua bay lên trời. Tài xế lái xe tới, Tô Yểu lên xe, thấy mới vừa có một chiếc máy bay vừa bay lên không trung, ước đoán không phải chuyến bay đến New York.

Xe từng bước di chuyển, Tô Yểu gỡ xuống kính râm, trong đôi mắt có thể thấy rõ ràng mấy sợi máu đỏ.

Con mắt chua xót có chút thấy đau, cô dựa vào ghế xe nhắm mắt lại, lo lắng lắc lắc một lúc rồi ngủ.

Nhưng hiển nhiên ngủ được không đủ an ổn, cô nằm mộng.

Trong mộng cô nghe theo lời nói của Lục Đông Đình lời nói, an an tâm tâm làm phu nhân nhà họ Lục, Lục Đông Đình yêu thương sủng ái cô.

Thế nhưng hình ảnh vừa chuyển, Lục Đông Đình và Khương Sơ Ánh đứng ở trong giáo đường, một người mặt vét đen sạch sẽ hoàn mỹ, một người mặc váy cưới màu trắng thần thánh, áo cưới trên người Khương Sơ Ánh còn long trọng mỹ lệ với của cô lúc kết hôn nhiều.

Diệp Đường Nhân vuốt vuốt áo cưới nụ cười ấm áp đầy mặt nói: "Nhà thiết kế là bạn của mẹ đã tốn thời gian hơn hai nghìn giờ để tỉ mỉ may nó."

Lúc cha xứ hỏi Lục Đông Đình có nguyện ý cưới Khương Sơ Ánh làm vợ không, cô ôm bụng bự đẩy cửa lớn của giáo đường ra, hai mắt rưng rưng nói: "Lục Đông Đình, không phải anh nói có cảm giác với em sao, vậy sao anh có thể lấy cô ta?"

Trăm nghìn tân khách hai bên đồng loạt quay đầu nhìn cô, một hồi thổn thức, có đồng tình, có khiển trách, cũng có chế giễu.

Lục Đông Đình lạnh lùng nghiêm nghị như vậy, giọng nói lạnh như băng, mang theo lạnh lùng chế giễu, "Không phải cô đã nói, loại cảm giác này có thể tùy thời biến mất, tôi đã sớm chán ghét cô."

Diệp Đường Nhân ngăn cô lại, nghiêm mặt nói: "Yểu Yểu, cô kết hôn với Đông Đình nhà chúng tôi, vốn chính là mưu đồ gây rối, ngay cả tôi cũng bị cô lừa! Nếu Đông Đình đã tìm được người yêu, cô cũng đừng dây dưa nữa, đến lúc đứa bé được sinh ra, giao nó cho chúng ta là được."

"Đừng như vậy, không phải. . ."

Cô nhất thời cảm thấy trước mắt hiện lên một mảnh ánh sáng nhức mắt, suýt chút nữa ngất đi.

"Lục phu nhân, đến khách sạn."

Tô Yểu nghe âm thanh, chợt tỉnh lại, ánh sáng ngoài xe vô cùng chói mắt, cô sờ sờ trên mặt, một mảnh ấm áp, cô nhanh chóng lau mặt, hé mắt, đeo kính râm ở trong tay lên.

Người giữ cửa mở cửa xe cho cô, cô mang theo túi sách vội vàng đi vào khách sạn, ngay cả Diệp Đường Nhân đi ngang qua bên cạnh cô cũng không phát hiện.

Vẫn là Diệp Đường Nhân phản ứng kịp, quay ngược kéo cô lại, "Ai, Yểu Yểu."

Tô Yểu trong thoáng chốc phục hồi lại tinh thần, vô cùng quẫn bách, cô xin lỗi nhìn Diệp Đường Nhân, "Mẹ, vừa rồi con không có phát hiện ra mẹ. . ."

Cả đầu Diệp Đường Nhân toàn bộ là tóc quăn, dáng vẻ yểu điệu của người phụ nữ đã có chồng, trên mặt có rất ít nếp nhăn, nhìn thoáng qua giống như mới chỉ ba bốn mươi tuổi, khí chất ung dung lại dịu dàng, có người đi qua nghe Tô Yểu gọi bà là 'Mẹ', không khỏi hồ nghi nhìn thoáng qua hai người.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net