Chương 109.2: Người như Lục Đông Đình, ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 109.2 Người như Lục Đông Đình, cũng có thời kỳ nổi loạn như vậy.

Diệp Đường Nhân cẩn thận ôm cánh tay Tô Yểu, lời nói thấm thía dặn: "Con nha bước đi cũng xuất thần, ngộ nhỡ bị người đụng vào hoặc là không thấy bậc thang, bị thương làm sao bây giờ? Người đau cũng chính là con. "

Có lẽ là do giấc mơ vừa nãy, Tô Yểu cảm thấy cô có điểm không dám tiếp nhận lòng tốt của Diệp Đường Nhân, Diệp Đường Nhân đối với cô càng tốt, trong lòng cô càng nhiều thêm một phần hổ thẹn.

Tô Yểu vịn vào tay Diệp Đường Nhân, "Con lại không phải là con nít, huống hồ bị đụng một cái cũng không có gì đáng ngại."

"Cái gì là không đáng ngại, con cũng đừng khinh thường một cái đụng, ngộ nhỡ. . . " ngộ ngỡ con mang thai mà bản thân không biết, cũng bởi vì va chạm như thế, đánh rơi cháu trai của mẹ thì phải làm sao? A Phi phi phi, miệng quạ đen. . .

Diệp Đường Nhân đắm chìm trong nỗi mong mỏi không có tự kềm chế của bản thân, nhưng vì không muốn làm cho Tô Yểu áp lực nên không có nói ra lời nói phía sau, tuy là bà rất muốn có cháu trai, nhưng bà không muốn can thiệp đến chuyện sinh hoạt của con gái người ta sẽ làm người đó ghét bà.

Bởi vì lúc bà sinh Lục Đông Đình bà mới có hai mươi mốt tuổi, so với những người bạn cùng lứa tuổi đó xem như là rất sớm rồi, tuy rằng con trai của mấy người chị em của bà nhỏ hơn Lục Đông Đình vài tuổi, nhưng người ta đều đã có cháu trai cháu gái để ẵm, bà chờ đến đỏ cả mắt.

Ở Luân Đôn bà có một người bạn, con trai của người ta cưới một cô gái Trung Quốc, sinh ra một đôi long phượng con lai, mỗi lần bà nhìn thấy thì cực kỳ hâm mộ, quả thực muốn cướp về nhà một đứa!

Diệp Đường Nhân càng nghĩ càng nhụt chí, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía cái bụng của Tô Yểu.

"Mẹ?"

Tô Yểu thấy bà nói đến một nửa liền ngừng lại, liền ngây ngẩn cả người, hô bà một tiếng.

"A? Ah ah, mẹ muốn tới nhà hàng ăn cơm trưa, đến, đúng lúc, cùng đi ăn, con có đói bụng không, con xem bụng của con đều đói xẹp." Diệp Đường Nhân cười ha hả che giấu ánh mắt vừa rồi của bản thân, lôi kéo Tô Yểu đi hướng nhà hàng.

Tô Yểu rất nghi ngờ nhìn thoáng qua mình cái bụng bị áo gió che đi, ". . . "

Lúc ăn cơm Diệp Đường Nhân vì muốn cho Tô Yểu hiểu thêm về Lục Đông Đình, nói cho cô rất nhiều chuyện hồi nhỏ của Lục Đông Đình.

Ví dụ như lúc Lục Đông Đình lên tiểu học không thích chơi chung với con của người giúp việc, thầy giáo tố cáo với Diệp Đường Nhân, Diệp Đường Nhân chất vấn anh vì sao không phải ở chung thật tốt với bạn học, Lục Đông Đình trả lời là: Không rảnh.

Lại ví dụ như Lục Đông Đình mới bước vào thời kỳ trưởng thành, buổi sáng ăn gian trong kỳ kiểm tra bị hiệu trưởng bắt được tờ giấy nhỏ, buổi chiều liền kết bè kéo cánh đi đánh nhau, hẹn ở tại cửa nhà hiệu trưởng, kết quả ở lúc hai phe giằng co, hiệu trưởng không dám về nhà, trốn ở ven đường ngồi trong xe gọi điện cho ba của Lục Đông Đình, trời sắp tối dĩ nhiên không đợi được hiệu trưởng, lúc Lục Đông Đình vung lên cây gậy bóng chày đang định đánh nhau, nửa đường đột nhiên bị ba của anh đi ra kéo anh về nhà.

Tô Yểu đa số đều lẳng lặng nghe, người như Lục Đông Đình, cũng có thời kỳ nổi loạn như vậy. Chỉ là cô quen biết anh quá muộn, bây giờ anh đã là trở thành một người đàn ông trưởng thành chững chạc, đã từ biệt những năm tháng nóng rực đó từ lâu.

Thực ra Tô Yểu rất muốn hỏi Diệp Đường Nhân lúc đó tại sao muốn mang theo Lục Đông Đình xuất ngoại, vừa đi chính là nhiều năm như vậy, đến bây giờ bà cũng không muốn ở lại trong nước lâu dài, thế nhưng lại sợ cái đề tài này sẽ làm ảnh hưởng đến tâm tình Diệp Đường Nhân, liền không hỏi ra miệng.

Diệp Đường Nhân đối xử tốt với Tô Yểu, đó là không thể nghi ngờ, không chỉ có thỏa mãn vật chất bên ngoài của cô, mà còn thân với cô hơn cả tay chân, xem các loại thức ăn mà cô ăn, dặn cô làm việc đừng quá mệt mỏi, để ý đến dạ dày của mình một chút.

Tô Yểu và Diệp Đường Nhân ngây người ở thành phố B hai ngày liền trở về nhà, bởi vì Lục Đông Đình không có ở nhà, nên Diệp Đường Nhân tạm thời ở tại Tử Viên, bữa cơm tổng muốn đích thân làm đồ ăn tươi mát cho Tô Yểu nếm thử.

Gần hết một tuần, Lục Đông Đình cũng chưa có trở về, sáng sớm hôm nay Diệp Đường Nhân cùng các chị em của bà tụ tập thành một đoàn xuất phát đi du lịch ở Vân Nam, Tô yểu cũng có hẹn cuối tuần đi dạo phố với Cố Liên Y.

Cố Liên Y vừa mới gặp liền bấm mặt cô một cái, "Sau khi kết hôn, sắc mặt càng ngày càng hồng hào."

Cái này tất cả đều là công lao của Diệp Đường Nhân, một tuần này trọng lượng cơ thể Tô Yểu tăng lên một kg, độ cong của cằm cũng phát triển theo hướng mượt mà.

Gần đây Cố Liên Y mới uốn tóc, còn kéo theo không khí tươi mát, vừa xinh đẹp vừa trẻ trung, sau khi giảng hòa với Ninh Khâm, Cố Liên Y khôi phục dáng vẻ thiếu nữ đàng hoàng 'Kiêu căng hết lần này tới lần khác', cũng không có đi quán bar nữa, ra cửa cũng không cần mang theo đầu óc.

Hai người đi dạo mệt mỏi một lúc tìm được quán cà phê nghỉ ngơi, Cố Liên Y giống như nhớ tới cái gì đó nói: "Được rồi, Ninh Khâm bảo tới chuyển lời tới cậu."

"Ninh Khâm? "

"Uh, Giang Ngự Sênh nói với anh ấy, ba cậu, Tô Hoài Sinh đó, gần đây tìm anh ta đàm luận hạng mục bên Hương Cảng kia, hình như là tài chính bên kia còn chưa đủ, hơn nữa lực ảnh hưởng của nhà họ Giang ở bên kia rất lớn, muốn nhờ nhà bọn họ tuyên truyền."

Trong lòng Tô Yểu cảm giác nặng nề, không nghĩ tới da mặt Tô Hoài Sinh dày thành như vậy, đánh chủ ý lên người bạn bè của Lục Đông Đình.

Trầm mặc một lát, Tô Yểu hỏi Cố Liên Y, "Có thể lấy số điện thoại của Giang Ngự Sênh từ chỗ Ninh Khâm giúp mình không?"

Khóe miệng Cố Liên y câu lên, nháy mắt làm biểu tình giống như 'Mình hiểu cậu', lập tức cầm điện thoại di động lên đưa số điện thoại của Giang Ngự Khèn cho Tô Yểu, "Mình biết là cậu sẽ cần đến, cho nên đã sớm có chuẩn bị. "

"Làm phiền cậu."

Cố Liên Y liếc mắt, chỉ về phía cô cảnh cáo nói: "Cậu còn muốn nói những câu khách sáo này với tớ?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net