Chương 110.1: Tống Hiểu Du động thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bả vai Tô Yểu run lên, chịu đựng da đầu và mắt cá chân đau đớn quay đầu nhìn lại.

Sắc mặt Tống Hiểu Du như sáp, vẻ hoảng sợ đến trắng bệch, bà ta tự nhiên giang hai tay cầm lấy Tô Yểu, nghiến răng nghiến lợi, trước mắt hung dữ nói: "Nếu tôi bị mất con, tôi sẽ không để yên cho cô!"

Lúc này Tô Hoài Sinh tức giận lan tràn, nâng lên ngón tay chỉ về phía cô, nét mặt già nua đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn cô, rất lâu mới phun ra ba chữ từ trong kẽ răng: "Đồ bất hiếu!"

Trước kia cho dù là cô có khiến ông ta tức giận thế nào, ông cũng chưa bao giờ dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ thù để nhìn chằm chằm cô như thế.

Tô Yểu đã quên phản bác, cô lúng ta lúng túng nhìn thảm trải sàn màu trắng dưới chân Tống Hiểu Du, chậm rãi nhuộm lên màu đỏ.

Mà nghe được động tĩnh, Tô Khê và Tần Hoành cũng đuổi tới, thấy một màn như vậy, Tô Khê trùng điệp hít một hơi khí lạnh, Tần Hoành không nói hai lời tiến lên ôm lấy Tống Hiểu Du đi xuống lầu.

Trước khi đi Tô Khê còn nói một câu: "Tô Yểu, không nghĩ tới cô thật là ác độc, nếu mẹ tôi có chuyện gì, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô."

Lúc này cô mới không thể tưởng tượng được, rõ ràng là Tống Hiểu Du tự ngã sấp xuống còn kéo cô làm đệm lưng, khi nào thì cô lại thành người tâm địa ác độc rồi?

Người đi hết khỏi thư phòng, thậm chí im lặng có thể nghe được tiếng bước chân lẹp xẹp truyền đến từ cầu thang.

Cô nhìn mắt cá chân đỏ lên, khẽ đụng một cái liền truyền đến đau đớn, cô cởi giày cao gót, đỡ sofa miễn cưỡng đứng lên.

Bác Khánh đẩy cửa ra vào, khẩn trương đỡ cô: "Tiểu thư, cô bị thương sao? Cùng đi bệnh viện đi?"

Dưới tình huống này cô cũng không có cách nào khác đành tự lái xe rời đi, hai chiếc xe cùng đi bệnh viện, Tần Hoành lái xe chở Tống Hiểu Du, Tô Khê và Tô Hoài Sinh, Tô Yểu và bác KHánh đi xe của tô gia theo.

...

Buổi tối chín giờ máy bay của Lục Đông Đình hạ cánh, mới vừa bật máy lên liền phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ của Khương Sơ Ánh.

Anh gọi lại, có người nghe máy liền truyền đến âm thanh khô khốc của cô: "Uhm?"

Lục Đông Đình thấy khác thường, nhéo mày một cái: "Chuyện gì thế?"

"Muốn nhờ anh tra giúp em một việc." Khương Sơ Ánh nói chuyện có chút vô lực.

"Tra cái gì?"

"Tra một biển số xe, xem chủ xe này có liên hệ với anh của em không?"

"Sao lại thế?"

Diêu Hiện đem hành lý thả vào trong xe, Lục Đông Đình cũng ngồi lên, cảm xúc không thấy dao động nhưng không thể không nhíu mày.

Khương Sơ Ánh trầm giọng giận dữ: "Em muốn biết có phải anh ta cho người đụng xe vào em không?"

Lục Đông Đình dừng một chút: "Hiện giờ em đang ở đâu?"

"Em ở bệnh viện, xảy ra tai nạn nhỏ, em đi rất đúng làn, nhưng xe này hiển nhiên là nhằm thằng vào xe của em."

Lục Đông Đình cực kỳ bình tĩnh: "Một mình em sao? Qúy Viễn Kiêu có qua không?"

Khương Sơ Ánh chỉ thoáng im lặng hai giây, bỗng nhiên buồn cưới, quả thật tự giễu cười ra tiếng: "Lục Đông Đình, vì sao em phải gọi anh ấy tới?" Nói xong không nhịn được nghẹn ngào một tiếng, sau đó lập tức cúp điện thoại.

....

Tô Yểu đi theo một đám người vào khoa phụ sản, Tống Hiểu Du vẫn kêu đau, Tô Yểu chịu đựng chân bị thương từng bước một theo phía sau.

Bác sĩ và hộ sĩ phụ giúp đưa vào giường bệnh, vẻ mặt nghiêm trọng, tiếng bánh xe đẩy qua trên mặt đất, vọng lại bén nhọn chói tai trong đêm khuya thanh tĩnh.

"Mang thai còn không cẩn thận như vậy, đã là sản phụ lớn tuổi, lần này bảo vệ được không còn xem vận may." Bác sĩ nói trước khi vào phòng phẫu thuật, giọng nói không tốt đẹp gì.

Ngay sau đó, đóng cửa phòng phẫu thuật, mọi người bị ngăn cách ở bên ngoài, mà ánh mắt của Tô Khê bắt đầu hướng về phía Tô Yểu đang khập khiễng đi sau cùng.

Không nhịn được châm chọc khiêu khích vài câu: "Cô đi theo làm gì? Chờ xem bà ấy bị sảy thai sao?"

Một mảng yên tĩnh, Tô Yểu vô tình chạm phải ánh mắt của Tần Hoành, ôn nhạt lạnh sắc, đông lạnh giữa lông mày, dường như có thể thấy được Tô Khê nhìn cô lộ ra căm hận, ngoài ra còn có thất vọng và khó tin.

Tô Yểu phất tay khỏi tay vịn của bác KHánh, không nên để cho người của Tô gia cảm thấy ông thân thiết với cô, miễn cho Tô gia náo không xong, vào tuổi của ông, lại tìm việc cũng khó.

Vì thế Tô Yểu nhẹ nhàng dựa vào tường, nở nụ cười tươi trước ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm của những người Tô gia này: "Mời các người làm rõ tình hình, là Tống Hiểu Du khóc lóc om sòm bổ nhào vào người tôi, chính mình bị trượt chân, các người đều dùng ánh mắt như tội phạm giết người nhìn tôi là có ý gì? Tô Hoài Sinh, ông thấy được rõ ràng, không phải sao, thử nói xem?"

Tô Hoài Sinh xanh mặt, đương nhiên không giúp cô làm chứng vào lúc này rồi.

"Còn tưởng rằng cô nhiều năng lực thế nào, dám làm không dám chịu sao?" Tô Khê như là nhiều ngày tích lũy oán khí cuối cùng cũng có chỗ tiết ra: "Nếu như xảy ra chuyện, thử xem lần này Lục Đông Đình có thể bao che cho cô không?"

Tô Yểu gật đầu, khóe miệng lạnh lùng hiện lên ý cười, khi đạt tới khóe mắt, thậm chí có nhàn nhạt tùy ý, cô gằn từng tiếng nói: "Tôi không dám nói Lục Đông Đình có thể bao che cho tôi hay không, nhưng chuyện tôi không làm, đừng nghĩ đến chuyện tôi phải chịu tiếng xấu cho người khác."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net