Chương 110.2: Ba em sẽ che chở cho em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tô Yểu xách giầy lên chân thấp chân cao xoay người, dường như nghĩ đến vẫn còn gì đó chưa nói, lại xoay người, cô nhìn về phía Tần Hoành: "Anh đừng có nhìn tôi như thế, tôi lại chẳng có lỗi gì với anh."

Thất vọng? Cái gì thất vọng, muốn chán ghét thì là thuần túy chán ghét.

Tổ Yểu đi giày cao gót, sau khi bị thương liền cởi giày, chân trần dẫm lên đất, mắt cá chân trắng nõn bị sưng đỏ.

Nhưng cô còn có thể đi, chỉ là trật khớp cường độ bình thường, chỉ là vết thương nhìn có vẻ thảm thiết.

Tô Yểu xoay người thì bác KHánh liền muốn đỡ cô, Tô Yểu không dấu vết tránh thoát tay ông: "Bác Khánh, cháu còn có thể đi được, bác ở đây chờ xem, không có gì thì báo cho cháu một tiếng."

"Được."

Tô yểu tự mình đi đến khoa ngoại thương dưới lầu.

Một mình đăng ký, một mình đến chỗ bác sĩ khám.

Bác sĩ điều trị chẩn đoán, nói là trật khớp rất nhỏ, đau là khó tránh khỏi, dụng thuốc bôi ngoài da, qua một tuần thì tốt rồi.

Tô Yểu ngồi trên ghế dài ngoài hành lang chờ hộ sĩ lấy thuốc, từ trong túi lấy ra khăn ướt, lau chân sạch sẽ, sau đó đi đôi dép lê mà hộ sĩ vừa đưa cho.

Đối diện hành lanh có một hộ sĩ trực ca đứng đúng trung tâm, lúc này một người khác đang rảnh rỗi ăn gì đó, Tô Yểu nhìn thoáng qua, lúc đó cô ăn cơm chiều không nhiều lắm, hiện giờ cũng thấy đói, không biết có phải do mấy hôm trước ngày nào Diệp Đường Nhân cũng làm bữa tối phong phú cho cô, nên khiến dạ dày của cô lớn hơn rồi.

Đột nhiên, có một bóng dáng cao lớn vừa nói chuyện điện thoại vừa đi đến bên bàn y tá hỏi cái gì đó, hình như là số phòng bệnh, sau khi biết được đáp án liền đi về phái trước.

Tô Yểu giật mình thấy dáng vẻ anh vô cùng quen thuốc, quay mặt cũng giống Lục Đông Đình, cô còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi, mà lại không nhịn được có chút muốn chứng thực ở trong lòng, đứng lên vội vàng đi theo.

Cô đứng ở hành lang, phía trước là bóng lưng cách đó không xa, cả người mặc tây trang được cắt may tinh tế, chiều cao không sai biệt lắm 187cm, dáng đi cũng cực kỳ giống anh.

Nhưng không phải anh đang ở Newyork sao?

Nếu người nọ là anh, Tô Yểu sẽ không nghĩ là anh đến tìm mình, hộ sĩ quen biết cô, nếu như anh tìm cô, hộ sĩ chỉ cần chỉ về hướng cô là được.

Người nọ quẹo vào một gian phòng bệnh bên trái, Tô Yểu ma xui quỷ khiến cùng theo đến trước gian phòng kia, người nọ đi vào không đóng cửa lại, cửa hơi mở ra, Tô Yểu đứng bên ngoài, vì phòng vệ sinh ở bên phải cùng phía với giường bệnh, chặn lại phần lớn tầm mắt, Tô Yểu chỉ có thể nhìn thấy một thân hình.

Sau đó, một bàn tay mang miếng dán cá nhân đặt lên bờ vai của anh: "Đông Đình..."

Tô Yểu nghe thấy hai chữ kia, cả người liền ngớ ra, theo bản năng nhìn cửa phòng bệnh bên cạnh: "502, Khương Sơ Ánh."

Tô Yểu nhìn cánh tay chồng chất vết thương lại được cắm dịch truyền kia, cuối cùng chỉ là lúng túng há miệng thở dốc, sau đó trên mặt liền giật mình, ý cười lan tỏa, cũng có cảm giác dũng khí dự kiến, quả nhiên, thanh thản làm Lục phu nhân không phải dễ dàng như vậy.

Không biết vì sao, mắt cá chân vừa rồi đi lâu như vậy cũng không hé răng kêu đau một tiếng, đột nhiên lại thấy đau nhức khiến cô không chịu nổi.

Giữa lúc hoảng hốt cô nghe được trên hành lang có tiếng bước chân dồn dập ngày càng gần, đến sau cùng dường như chạy chậm mà đến, cô khẩn trương xoay người, vừa khép tóc lại một bên, sau đó giả bộ như người bệnh, đỡ tay vịn hành lang đi về phía phương hướng đó.

...

Quý Viễn Kiêu đang định đẩy cửa liền nghe thấy Khương Sơ Ánh ôm bả vai Lục Đông Đình nói: "Vừa rồi thật sự xin lỗi, em sợ quá... Em sợ anh ấy phái người tới, mà em thì không thể làm gì được..."

Qúy Viễn Kiêu thở hổn hển đứng trước cửa phòng bệnh vài bước, nhìn vào trong đôi mắt của Khương Sơ Ánh, sắc thái mờ ảo, mặc dù nói sợ xong, giọng của cô vẫn thật bình tĩnh, nhưng sợ trong mắt là thật sự.

Lục Đông Đình không dấu vết kéo cô ra: "Anh tra giúp em một chút, nếu là thật, đủ chứng cứ, em có thể khởi tố."

"Nhỡ đâu thiếu chứng cứ thì sao?" Khương Sơ Ánh ngã lại giường, trong mắt tiếp xuống ảm đạm: "Nếu anh ấy biết em muốn cùng anh ta tranh gia sản, hận không thể để em chết ở bên ngoài, nếu muốn động tay động chân với em, chắc chắn sẽ làm cẩn thận, mà mẹ em đang ở thành phố C, nếu anh ấy làm cái gì với mẹ em..."

Khương Sơ Ánh càng nghĩ càng sợ, đầu ngón tay khống chế không nổi run rẩy.

Quý Viễn Kiêu im lặng giây lát, rốt cuộc cũng mở miệng: "Ba em sẽ che chở cho em."

Lục Đông Đình nhìn anh một cái, lúc này Khương Sơ Ánh cũng mới ngẩng đầu nhìn anh, dường như mới phát hiện anh đến đây, nhưng cô không gọi anh, ai nói, có thể nghĩ được.

Cô sâu xa nhìn thoáng qua Lục Đông Đình, nhắm mắt lại, cười tự giễu.

Lục Đông Đình thấy ảm đạm trong mắt cô, cũng không vì thế mà lay động, trầm giọng nói: "Việc này có phải anh ta làm hay không còn chưa xác định được, trước mắt cứ điều tra rồi nói tiếp."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net