Chương 111.1: Em không ở nhà sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc này hộ sĩ đi vào hỏi: "Khương tiểu thư, dịch truyền xong chưa?"

Khương Sơ Ánh nhìn thoáng qua bình truyền dịch, đã hết, hộ sĩ đi lấy đồ, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người.

Lục Đông Đình nhìn đồng hồ, sau đó thu hồi ánh mắt: "Không còn sớm, em nghỉ ngơi đi, anh đi về trước."

Khương Sơ Ánh biết anh mới trở về, không tiện giữ lại.

Anh đi rồi, cô cắn môi, buông mắt xuống nhìn về chỗ chảy máu trên mù bàn tay mình, rõ ràng trong tay cô có bông băng, nhưng lại tự ngược để cho máu kia càng tụ nhiều thêm.

Quý Viễn Kiêu nhìn hành vi của cô, sắc mặt càng ngày càng lạnh, sau đó tiến lên vài bước, trực tiếp túm lấy tay cô, dùng bông băng hung hăng dí lên.

Khương Sơ Ánh cũng không phải người sợ đau, chỉ kêu nhỏ một tiếng, nhìn anh: "Anh làm gì thế?"

"Anh còn muốn hỏi em đang làm gì?" Trên mặt Qúy Viễn Kiêu có ẩn nhẫn tức giận, giọng nói cũng mang theo vài phần vừa trầm vừa nặng: "Không nỡ thì giữ lại, cậu ta cũng không thể thấy em tự ngược."

Khương Sơ Ánh yên lặng rút tay về, không nhìn anh: "Anh đừng nói lung tung."

Qúy Viễn Kiêu nhìn tay mình trống không, lại chẳng muốn nhìn cô, lạnh lùng nói: "Có đôi khi anh cũng không biết sao mình lại thích em được, xảy ra chuyện em tìm cậu ta đầu tiên, em đã quên mất cậu ta là người đàn ông có vợ hay là căn bản đã quên còn có anh nữa? Hả?"

Âm thanh của anh rất nhẹ cũng rất nhạt, giọng điệu thong thả, nói ra giống như châm biếm, cô đau không cho anh biết, chính anh cũng cảm thấy khó chịu.

"Em tìm anh ấy là vì muốn tra chuyện của anh em." Khương Sơ Ánh cãi lại vì chính mình.

Quý Viễn Kiêu hừ lạnh một tiếng, ném bông băng trong tay vào thùng rác, xoay người đi ra ngoài.

Khương Sơ Ánh bị động tác của anh làm cho sửng sốt: "Anh đi đâu?"

"Mua đồ ăn khuya cho em!" Tiếng nói vừa dứt, cửa được đóng lại.

Lúc Lục Đông Đình rời đi liền đi ngang qua trạm hộ sĩ kia, thấy người vừa rồi còn đang ăn chạy đến từ hành lang đối diện, xoay người hỏi một người khác: "Tiểu Tống, cô gái vừa ngồi ở đây đâu?"

Tiểu Tống nhìn thoáng qua: "Không biết, vừa rồi còn ở đây mà."

Hộ sĩ khom người xách lên một đôi giày cao gót, nghi ngờ nói: "giày vẫn ở đây, thuốc cũng chưa lấy, hẳn là đi vệ sinh thôi."

"Vậy cô thu lại giày cho cô ấy trước đi, miễn cho ai cầm đi."

Lục Đông Đình theo bản năng nhìn thoáng qua đôi giày kia, nhớ tới ngày đó cô cùng đi đôi giày như thế, lúc này chắc là đã ngủ, anh nhìn đồng hồ, lập tức rời đi.

Tô Yểu đi vào lối an toàn, đẩy cửa ra, cầu thang hẹp hòi, ánh sáng choáng váng một chút, từng bậc từng bậc xoay tròn lan tràn, giống như không có tận cùng.

Bệnh viện này vốn là mỗi tòa đều có hai mươi tầng, có thang máy thì đương nhiên không ai đi thang bộ, mà hiện giờ là đêm khuya, cả cầu thang trống trải không có cả tiếng thở, da đầu của cô liền run lên.

Cô nhìn cửa sổ tối đen như mực, bóng dáng cô hốt hoảng, không khỏi nghĩ đến những cảnh mình mới xem gần đây trong phim ma, bệnh viện trống trải, cho tới bây giờ đều là những nơi quay phim kinh điển. Tuy nhiên biết việc này không có căn cứ đáng nói, đều là tự dọa chính mình, nhưng cô vẫn không có cách nào khống chế cảm giác của mình.

Tô Yểu khẽ cắn môi, kiên trì đi xuống, từng tầng một.

Từ bệnh viện đi ra, bên ngoài nổi lên gió to, màn đêm là lam đến tím.

Gió thổi quét tóc cô đến loạn, Tô Yểu vừa vén tóc ra sau tai, vừa gắt gao ôm lấy áo khoác mỏng.

Cô run rẩy một chút, nhảy vài bước tới ven đường, chặn một chiếc taxi, mới vừa ngồi vào, trong lúc vô tình nhìn về phía cửa lớn bệnh viện, phát hiện một bóng dáng phản ánh sáng đi ra, dáng người cao ngất, Tô Yểu cảm thấy tim mình như lỡ nhịp.

Cô thúc giục lái xe: "Phiền đi nhanh lên."

Tô Yểu nhìn qua kính chiếu hậu, Lục Đông Đình đứng ở ven đường, tây trang màu đen bọc lấy thân thể như hòa hợp một khối với bóng đêm, Diêu Hiên mở cửa xe cho anh, anh khom người ngồi xuống.

"Tiểu thư, cô đi đâu thế?" Lái xe hỏi cô.

Tô Yểu nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, nói ra địa chỉ nhà mình.

Tô Yểu may mắn là trên người mang theo chìa khóa nhà cũ, nhà này đúng là đã lâu đời, không có thang máy là điểm bất tiện nhất, khoảng cách năm tầng ngắn ngủn, dường như cô dùng đến tận 20 phút mới có thể đến cửa, lúc tra chìa khóa vào mồ hôi cũng đã đầm đìa.

Cô đi vào trong phòng liền đóng cửa lại, một tay chống ở trên tủ giày, âm thanh kiên nhẫn thở hổn hển, lấy tay sờ lại chân mình, bên ngoài là một mảnh nóng bỏng.

Tô Yểu cảm thấy mình đúng là tự tạo nghiệt, lúc ấy quýnh lên, ngay cả thuốc cũng không lấy.

Nhà này cũng chưa có người ở hơn hai mươi ngày rồi, trên vải che đậy dụng cụ đã có một tầng bụi nhợt nhạt, Tô Yểu lấy tay xoa xoa, lòng bàn tay dính vào cát đá tinh tế.

Cô cắm điện tủ lạnh lên, sau đó để ít nước vào tủ lạnh, rồi ngồi xuống ghế sofa.

Điện thoại đúng lúc vang lên, Tô Yểu rũ mắt xuống nhìn tên anh xuất hiện trên màn hình, hạnh mâu hỗn loạn khó có thể che dấu mệt mỏi, ngón tay khẽ nhúc nhích, thò người ra cầm lấy điện thoại.

"Uhm?"

"Em không ở nhà?" Lục Đông Đình trầm giọng nói, rõ ràng cảm nhận được anh hô hấp nhẹ nhàng, Tô Yểu thấy hiện giờ anh là hơi giận, dù sao cũng không thích người khác vượt qua tầm cưỡng chế của anh, ví dụ như, theo ý anh, lúc này cô nên là đang nhắm mắt ngủ trong biệt thự Tử Viên.

Tô Yểu bình tĩnh nói dối: "Em quay về nhà bên này lấy ít đồ, chậm trễ liền ở lại một đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net