Chương 111.2: Ngủ chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Đông Đình ở bên kia đột nhiên không nói gì, im lặng là một loại chất xúc tác cường điệu, nó có thể đem các loại cảm xúc như xấu hổ, lạnh lùng hoặc những thứ khác phát huy đến mức tận cùng, từ từ không biết theo ai, từng bước muốn che giấu.

Tô Yểu cảm thấy anh im lặng, cô có thể sẽ đánh mất công năng ngôn ngũ, từ trước đến nay cô cũng không thích nói dối.

Cho nên cô chủ động phá vỡ im lặng: "Anh không nói trước với em hôm nay sẽ trở về, nếu không thì em liền ngốc ở nhà." Cô mím môi khẽ cười một tiếng, khóe miệng cũng cong lên: "Anh vừa về nhà sao?"

"Uhm." Lục Đông Đình trả lời cực nhạt.

"Để dì Thẩm làm chút gì cho anh ăn đi, cũng mệt rồi." Ngồi máy bay mười mấy giờ, vừa mới xuống liền tới bệnh viện, chắc cũng chưa ăn gì.

"Anh đã tắm rửa xong, cúp máy trước."

Tô Yểu đánh rơi điện thoại xuống.

Tất cả trong phòng khách nhu hòa thu lại dưới ánh đèn, cô dựa người vào trên ghế sofa, đem chân nghiêng nghiêng để ngừa thương tổn, ánh sáng bao phủ lên người cô, lông tơ tinh tế trên lỗ tai của cô đều có thể thấy được .

Tô Yểu chống đầu chăm chú nhìn di động, cô nghĩ, vì sao lúc trước anh muốn cùng cô nói những lời này, thanh thản ổn định làm Lục phu nhân, cả đám đều là bao nhiêu chữ mê người, thử hỏi ai không muốn nghe? Thật ta cô cũng là người bình thường, không khác biệt với những cô gái khác, chỉ là thấy được rõ ràng, tên là cầu mà không thể nào khổ.

Cùng với không biết so với rốt cuộc đạt được vẫn mất đi, nếu hi vọng xa vời, còn không bằng hiện tại không cần ôm ấp hi vọng nữ.

Lục Đông Đình nói những lời này, cô thật sự đã từng suy nghĩ tới, Lục Đông Đình nói gì cô đều nhớ hết, mỗi câu mỗi chữ, cho nên mới xoắn xuýt, xoắn xuýt chết người, sau cùng vẫn không chống lại được cái nhìn kia, trực tiếp bỏ trốn.

Tô Yểu cảm thấy bản thân có thể từ nhỏ liền không am hiểu chơi trò chủ động trong trò chơi tình cảm, dễ dàng bị thương tổn, tóm lại là không có thứ gì tốt, cho nên lúc trước thích anh cũng là vụng trộm giấu đi, cho dù lúc ấy là Tần Hoành, cô cũng không muốn giữ lại, chỉ là trái tim ngứa ngáy khó nhịn, cũng dễ chịu đến mức đầu rơi máu chảy.

...

Lục Đông Đình tắm rửa xong nằm lên giường, qua hôn lễ thì anh thường đi công tác thời gian dài, lúc ở khách sạn cũng ở một mình, không có gì khác biệt so với cuộc sống lúc trước, cho nên hiện giờ trên giường ít đi một người, anh còn chưa quen với tình hình, chỉ là cảm thấy ít đi cái gì đó.

Lúc áp lực công việc nhiều, anh nghiện thuốc lá cũng ngày càng nặng, nằm trên giường, đã dụi tàn thuốc không ngừng, lúc rút ra điếu thứ tư, anh ngậm thuốc trong mồm, mặc áo ngủ đến thư phòng xử lý chỗ công việc đang dang dở lúc ở Newyork.

Anh mở máy tính ra, mở mail, người lại tựa vào ghế, chống huyệt thái dương, ngón tay mang điếu thuốc, thỉnh thoảng nuốt mây nhả khói, trong mắt không xem vào nổi một chữ.

Anh xoay người, từ phía sau lấy ra một quyển nhật ký bìa bằng da trâu.

Nội dung phía trước là sự riêng tư của cô, phần lớn ghi lại tâm tình hằng ngày vụn vặt, anh đạo đức lương tâm không xem, chỉ lật đến chỗ có những ảnh chụp của anh, nhìn những dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp viết xuống bên dưới, thời gian mấy năm rồi, nhìn không ra dấu vết mực đã phai nhạt.

Anh nhớ tới một bài hát, ca từ cực kỳ ngấy nghiêng, nữ sinh mười bảy tuổi dịu dàng, thực ra là cái kia.

Lúc ấy anh đang học trung học ở Mỹ, lớp học có một bạn Nam người Trung Quốc, chất phác, nhưng người khác nói anh có tài có tình, ôm đàn ghi ta cả ngày hát với cô gái Hoa Kiều kia, khiến người ta mặt đỏ tai hồng, người nam sinh không ngại phiền toái, sau đó, người nữ sinh kia lại gả cho một phú nhị đại.

Ngẫu nhiên nhớ tới mấy lời này, trong đầu anh như đang tưởng tượng ra lúc cô mười bảy tuổi là như thế nào, nhiều tâm tư như thế, chắc là không giống như hiện tại, ngẫu nhiên nói mấy câu có thể khiến anh tức chết.

Lục Đông Đình nhìn quyển nhật ký, lại rút ra một điếu thuốc, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho cô: "Ngủ chưa?"

...

Tô Yểu tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, thấy có tin nhắn của anh, cô nhìn chỉ có hai chữ đơn giản, rất có phong cách Lục Đông Đình.

Cô mớ bàn phím, ngón tay chạm nhẹ, sau đó đánh một nhóm chữ

....

Bên này anh đã khép lại nhật ký, hồi lâu tin nhắn mới gửi qua: "Thức khuya ảnh hưởng đến tinh trùng, ngủ ngon."

Lục Đông Đình nhìn thoáng qua, hơi giận nở nụ cười.

...

Tô Yểu không chờ được đến khi nước đông thành đá, liền ngủ, kết quả đến nửa đêm liền mơ màng bị đau làm cho tỉnh lại, vừa sờ mắt cá chân, đốt vù vù nóng bỏng, cảm nhận sâu sắc càng nặng nề.

Cô nhảy xuống giường lấy băng ở trong túi ra, liên tục xoa xoa sau nửa giờ mới có chuyển biến.

Lúc trước chuyển nhà, cô cũng chưa chuyển hết đi, để lại vài bộ quần áo trong tủ, tủ giày cũng có hai đôi giày thể thao mới.

Sáng sớm hôm sau cô xin phép nghỉ, thay áo sơ mi và quần bò, đi giày thể thao đến bệnh viện lấy thuốc và giày của cô.

Lúc cô đi đến dưới tầng một, đang chậm rãi đứng thở hổn hển liền nhìn thấy có một người như người gác cổng đứng bên dưới.

Vóc dáng cao lớn, cả người mặc tây trang màu đen, đường cong trên khuôn mặt cường tráng rõ ràng, sống mũi thẳng thắn, môi mỏng nhếch lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net