Chương 112.1: Tô Yểu, anh không biết rốt cuộc em khách khí với anh cái gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh quay lưng về phía cô, trong tay cầm điếu thuốc, khói bụi đã rơi xuống được thành đống, đang cầm điện thoại gọi cho ai, không liên hệ được, vừa chuẩn bị gọi một lần nữa, cô khẩn trương cầm điện thoại lên xem, chế độ im lặng 11 cuộc gọi nhỡ.

Lúc này lại gọi, tay Tô Yểu dừng một chút, không nghĩ là đẩy ra chế độ chuông, chuông điện thoại vang vọng trong hành lang an tĩnh.

Lục Đông Đình nghe tiếng sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn lại, cô ngẩng đầu lên, vừa lúc cùng anh bốn mắt nhìn nhau, Lục Đông Đình cau mày trong nháy mắt, cực kỳ khó gần.

Ánh mắt trầm lạnh nhìn chằm chằm cô, Tô Yểu tự dưng sinh ra cảm giác bị áp bách.

Cô chống tay vịn cầu thang đi xuống, mở cửa cho anh, cười cười, dường như không có việc gì hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Mà ánh mắt của anh lại rơi vào trên chân cô, không đáp lại: "Khi nào thì bị thương?"

"Tối qua." Tô Yểu nghe lời đáp lại: "Vốn cho rằng không có gì trở ngại, nhưng hơi sưng đau, đang muốn đi lấy thuốc."

Trong lời nói tối qua, cô không nói là trước khi về nhà, vẫn là sau khi về nhà.

Lục Đông Đình nhìn vẻ mặt của cô, dường như lại nghiên cứu thiệt giả trong lời nói của cô.

Tô Yểu bằng phẳng nhìn lại anh: "Đưa em đến bệnh viện đi."

Lục Đông Đình mặt không chút thay đổi, khom người bế cô lên, Tô Yểu khách khí nói: "Cảm ơn."

"Tô Yểu, anh không biết rốt cuộc em khách khí với anh cái gì?" Lục Đông Đình không bình tĩnh nhìn vào mắt cô, trong ánh mắt có ẩn giận.

Hôm nay Tô Yểu không trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết trắng nõn, có sự nhã nhặn lịch sự dịu dàng, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, áo sơ mi đơn giản, quần bò đi giày thể thao, xem ra giống như một sinh viên non nớt thanh thuần, nằm trong lòng anh đang mặc cả người tây trang thẳng thớm, thật là có chút... không ổn.

Ít nhất là lúc đi qua bác gái ở nhà bên cạnh, là không đúng.

Bởi vì sắc mặt anh có chút khó coi, mà Tô Yểu đang vô tội nhìn anh, có một người vừa mới đi luyện thái cực ở công viên đi về nghi ngờ anh là người bắt cóc nữ sinh, liền quan tâm hỏi: "Cô gái, có cần bác giúp cháu báo nguy không?"

Tô Yểu tự nhiên mặt đỏ như tôm, xấu hổ khoát tay: "Không cần, bác ơi, đây là chồng cháu."

Bác trai nọ dường như kinh ngạc, trừng mắt nhìn, hiển nhiên là không tin: "Cô gái nhỏ, cháu đã tốt nghiệp chưa, chồng cháu trông thế nào mà có chút..." Gìa hơn cháu nhiều như vậy.

Tuy nhiên lời còn chưa dứt, nhưng ai cũng hiểu được.

Tô Yểu nén cười, không dám nhìn mặt anh, cô liên tục xua tay giải thích: "Bác à, đây thật sự là chồng của cháu, có giấy chứng nhận kết hôn mà, cháu đã tốt nghiệp rồi."

Lúc này bác trai kia mới bắt đầu a a ngoài miệng, nhưng lại thật cẩn thận từng bước nhìn về phía hai người này.

Tô Yểu trừng mắt lên, đập vào mắt có thể thấy được khuôn mặt anh đang nhăn nhó, anh mở cửa xe, có chút thiếu kiên nhẫn nhét cô vào.

Trải qua một màn như thế, tâm tình cô liền dịu đi một chút, xe mới rời đi, cô đánh mất ý nghĩ đi bệnh viện tối qua, nói với anh: "Đến bệnh viện quân khu đi."

Tối hôm qua là bệnh viện nhân dân, nơi đó gần Tô gia, nhưng bệnh viện quân khu thì gần nhà cô bên này, Lục Đông Đình cũng không dị nghị, càng đừng nói phát hiện khác thường.

Đến chỗ bệnh viện, Lục Đông Đình giúp cô đăng ký lấy thuốc, vốn muốn đưa cô quay lại biệt thự, Tô Yểu lại nói không cần, tự cô bắt xe trở về, miễn cho anh một tới một đi chậm trễ thời gian.

Thật ra, cô chỉ muốn thừa dịp anh đi rồi, đến bệnh viện tối qua lấy lại giày mà thôi.

Tô Yểu đợi anh đi rồi mới lên taxi, trở lại bệnh viện kia, lập tức lên tầng năm, đến chỗ trạm hộ sĩ, vẫn chưa thấy hai vị hộ sĩ quen mắt tối qua.

Tô Yểu khoát tay lên bàn hỏi: "Ngại quá, tôi tìm một đôi giày cao gót màu đen, xin hỏi có nhìn thấy không?"

Hộ sĩ hôm nay, đã không phải là hai vị quen mắt hôm qua. Vận khí tốt mà nói, là bị hộ sĩ thu lại, vận khí không tốt, bị người khác cầm đi cũng không thể nào.

"Là Tô Yểu sao?" Hộ sĩ hỏi.

Lúc giao ban, một hộ sĩ khác có nói lại với cô, nếu chủ nhân của đôi giày có tìm thì đưa lại.

"Đúng."

Hộ sĩ cầm một túi giấy ở dưới mặt bàn lên, tiếng nói dịu dàng: "Đưa tôi thẻ căn cước của cô để tôi kiểm tra một chút..."

Tô Yểu lấy từ trong túi ra đưa cho cô nhìn, hộ sĩ cười đưa giày cho cô, như là nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, còn có thuốc của cô, tiểu Tống nói, lúc mang thuốc về đã không thấy cô đâu, cô đến rồi thì cũng lấy thuốc đi."

Tô Yểu tiếp nhận liền nói cảm ơn, hộ sĩ có tâm nhắc nhở: "Cô xem qua giày đi, có vấn đề gì không hoặc không phải của cô hay không?"

Tô Yểu nghĩ thầm, rằng nên là không có người nào quên giày ở đây đi, nhưng vì tránh cho tình huống đặc biệt, miễn để hai bên phiền toái, Tô Yểu vẫn lấy giày ra nhìn, sau khi xác nhận mới nói: "Không thành vấn đề, cảm ơn các cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net