Chương 112.2: Tô Khê, con càng ngày càng không để mẹ vào mắt rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không có gì." Hộ sĩ vừa mới nói xong, đột nhiên che miệng, dịu dàng cười, trong mắt lộ ra mê muội, cực lực ngăn chặn kích động, hâm mộ nhìn về nơi nào đó: "Người đàn ông kia rất đẹp trai..."

Tô Yểu hoàn toàn là theo bản năng nhìn về phương hướng của cô.

Bệnh viện lúc này, khác hẳn tối hôm qua quạnh quẽ, người đến người đi, bên tai rầm rĩ tiếng nói, bác sĩ ở phong đối diện đang kiểm tra theo thông lệ, nhẹ nhàng đè chân người bệnh, một giây sau liền truyền đến tiếng rên đau đớn.

Trên hành lang còn không ít người bệnh khác, còn có người hấp tấp lo lắng đi tới đi lui làm thủ tục, trong lúc cảnh tượng hỗn độn như thế, cô lại thấy Lục Đông Đình chỉ cách cô vài bước, đứng giữa mấy bệnh nhân mặc áo màu xanh, cả người anh mặc tây trang màu đen, có vẻ đột ngột, nhất là đôi con ngươi trầm tĩnh kia, giống như băng giá mùa đông.

Tô Yểu cảm thấy được lòng vòng dạo quanh, có một số việc nhất định xảy ra, mặc cho bạn sử dụng tất cả vốn liếng, cũng không có cách nào tránh khỏi.

Lục Đông Đình nửa nheo mắt, nhìn đôi giày cao gót trong tay cô còn chưa bỏ vào túi.

Tô Yểu nếu muốn dùng hai chữ để hình dung tâm tình bây giờ, đó là: chột dạ.

Cô nhìn anh, một lát sau, vén vén tóc bên tai, khóe miệng choáng quáng ra ý cười đến gần anh chủ động giải thích: "Em tới lấy giày cao gót ngày hôm qua quên ở đây."

Cô đi giày thể thao, anh cao hơn cô hẳn một cái đâu, cô phải ngẩng đầu mới có thể đối diện với anh.

Mà Lục Đông Đình vẫn chưa cúi đầu, chỉ buông mắt xuống nhìn cô một cái, âm thanh rất lãnh đạm: "Anh biết, là một vị hộ sĩ tên tiểu Tống giúp em thu lại."

Tô Yểu chu môi, sắc môi có vẻ nhạt, bên trong lại hồng nhuận hơi mở ra, có thể thấy được hàm răng trắng tinh.

Mà một giây sau cô hơi nhếch môi, nhẹ nhàng cười lên, cảm thấy cái gì cũng không cần phải nói, Lục Đông Đình đã biết tối hôm qua cô ở đây, đương nhiên cũng biết cô nói dối quay về nhà trọ rồi.

Tô Yểu làm như không có việc gì cất giày cao gót vào trong túi, cũng không ngẩng đầu nhìn anh: "Anh tới thăm luật sư Khương sao?"

Thấy anh không lên tiếng, Tô Yểu mới ngẩng đầu, một đôi hạnh mâu chứa ý cười nửa giả nửa thật, nhưng vẫn có chút nghi ngờ.

Lục Đông Đình lại rũ mắt xuống, mặt mày vô cùng lạnh nhạt, nhìn cô một cái, lại không nói gì, lập tức rời đi.

Tô Yểu nắm chiếc túi trong tay đến mức đau xót, cô thả lỏng ngón tay, theo bản năng mấp máy môi, cuối cùng thành như vậy, thật sự trong lòng cô vẫn có chút khổ sở.

Cô một chút cũng không muốn thiếu anh cái gì, cả lúc anh có tâm tình xấu, cũng sẽ để cho cô cảm thấy như đang thiếu anh cái gì...

Tối hôm qua cô nghe được bác Khánh nói con của Tống Hiểu Du không sao, sau một hai tiếng phẫu thuật, nhưng lúc sau càng cần cẩn thận hơn, lần sau mà có vấn đề gì thì chắc chắn không giữ được rồi.

Tô Yểu biết bác KHánh nói gì, để cho cô đừng đi trêu chọc Tống Hiểu Du nữa, Tô Yểu cũng biết ông muốn tốt cho mình, miễn đừng xảy ra chuyện, sau cùng tất cả người của Tô gia đều đổ lên đầu cô.

Tô Yểu cảm ơn ý tốt của ông.

Bác KHánh còn hỏi đến vết thương của cô.

Tô Yểu nói: "Đã đỡ rồi, không phải vết thương gì lớn, qua một tuần là tốt."

Lúc này ông mới yên tâm, dặn cô chăm sóc chính mình.

...

Tô Khê từ trong nhà đi qua thăm Tống Hiểu Du, thấy bác KHánh đang gọi điện cho Tô Yểu.

Có đôi khi Tô Khê thâý Tô Yểu diễn trò cũng thật là đáng tiếc, nhưng cho tới bây giờ cô cũng đều không biết chính mình cũng là một mầm mống như thế.

Từ nhỏ đi theo Tống Hiểu Du, cô liền bị cho hay là con gái của nhà có tiền, nói chuyện làm việc phải ra dáng tiểu thư con nhà giàu, mỗi ngày nhìn phim ảnh học nghi lễ, tuy bản thân Tống Hiểu Du như thế, nhưng dạy dỗ Tô Khê là chuyện quả thật không thể nghi ngờ.

Trước mặt người ngoài luôn là một đường nói chuyện ôm hòa, học được vu hồi uyển chuyển, lúc quan trọng hoặc khó chịu cũng phải gắt gao chịu đựng. đây là những gì cô học được, thêm nữa trời sinh tính cô mẫn cảm cho nên về sau trở lại Tô gia, liền đem chính mình trở nên mài khéo đưa đẩy.

Đối với bác KHánh nói chuyện cũng luôn dịu dàng giữ lễ: "Bác Khánh, gần đây bác đừng nên liên hệ với Tô Yểu, gần đây ba đang nổi nóng, nếu như ông ấy nghe thấy, không chừng lại mắng bác một trận. Tối hôm qua cháu cũng bị nó làm hoảng sợ, đến lúc nào bác có rảnh thì hãy khuyên nhủ nó, đừng làm cho ba bực bội."

Bác Khánh gật đầu: "Được."

Tô Khê đi vào phòng, đưa nước canh giữ thai mà người giúp việc trong nhà làm, đặt ở đầu giường Tống Hiểu Du.

Tống Hiểu Du vừa mới trải qua một trận bất ngờ và đau đớn, giờ phút này sắc mặt vẫn vàng như nến, bà nhìn thoáng qua hộp giữ ấm, sâu xa trợn trừng mắt: "Nước canh giữ thai? Ai biết uống vào tốt không?"

Tô Khê có chút không chịu nổi: "Đây là đồ dì cố ý hầm cho mẹ bồi bổ thân thể, mẹ không uống thì thôi, đừng có âm dương quái khí."

Ngày hôm qua nếu bà không kích thích chạy vào theo Tô Yểu, nếu mất đứa bé thì sao?

Tống HIểu Du mang thai hơn bốn tháng, con đã sớm thành hình, trước kiểm tra ra là bé trai, Tô Hoài Sinh cao hứng, đứa nhỏ này sinh ra, ít nhất có thể ổn định vị trí của mẹ con cô trong lòng Tô Hoài Sinh, hiện tại địa vị của TÔ Hoài Sinh tràn đầy nguy cơ, nếu con cũng không có, Tống Hiểu Du lại làm náo loạn, không chừng có ngày nháo đến lông mao của Tô Hoài Sinh, trực tiếp đuổi bà ra khỏi nhà.

Tống Hiểu Du tự nhiên cương lên, đuôi mắt cũng xếch lên: "Con nói chuyện kiểu gì thế? Mẹ nuôi con nhiều năm như thế, gần đây con càng ngày càng không để mẹ vào mắt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net