Chương 113.1: Chúng tôi là người của Cục công an Thượng Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Khê hít vào một hơi, nhịn xuống sự tức giận kia, lời nói thấm thía phân tích cho bà: "Sao mẹ không nhìn xem mẹ đã làm chuyện gì, ba hiện giờ đang bận đến sứt đầu mẻ trán, ông ấy muốn dệt hoa thêu gấm, mà không phải mẹ tùy hứng nháo ra chuyện đưa tới than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sao, hiện giờ Tô Yểu lấy được cổ phần công ty, còn nhằm vào Tô thị, ba muốn đối phó, mẹ an phận một chút được không, đừng đến lúc đó tiền mất tật mang."

Tống Hiểu Du tốt xấu gì cũng là người kiên trì không ngừng, kiên trì không ngừng chạy dài trên vị trí tiểu tam suốt mười mấy năm, cuối cùng cũng thượng vị, sớm mấy năm đó bà cũng là người đi thi toàn quốc, chỉ là sau khi gả cho Tô Hoài Sinh tự cho là ngồi được yên vị trí Tô phu nhân, liền bắt đầu càng ngày càng hung hăng ương ngạnh, thói hư tật xấu trong tính tình cũng dần hiển lộ ra hết. tô Khê vừa nói thế, Tống Hiểu Du cũng im lặng rồi.

Tô Khê thấy bà nghe lọt được, lại nói: "Nên nghỉ ngơi cho tốt, uống nước canh này, con đi xuống một chút."

Tô Khê đến khoa ngoại thương dưới lầu, là vì cô thấy được ảnh chụp vết thương của Khương Sơ Ánh ở trong máy của bạn, nói là bị tai nạn.

Tô Khê và Khương Sơ Ánh không hề tính là thân thiết, chỉ là gặp qua vài lần trong yến hội, chỉ biết cô là luật sư phòng bị bên người của Lục Đông Đình, tuổi còn trẻ đã có vị trí riêng trong giới, thuần túy là mang thái độ thưởng thức để kết giao.

Lúc phát hiện ở cùng bệnh viện, liền chuẩn bị xuống lầu thăm viếng, trước vẫn là mua một giỏ trái cây.

Khương Sơ Ánh thấy có người gõ cửa, sau đó Tô Khê đẩy cửa vào liền có chút kinh ngạc: "Tô tiểu thư, sao cô lại tới đây?"

Tô Khê đặt giỏ trái cây xuống: "Tôi thấy cập nhật của cô, vừa vặn phát hiện ở cùng bệnh viện với mẹ tôi, cho nên cũng xuống thăm một chút."

"Cảm ơn." Khương Sơ Ánh mặc đồ bệnh nhân, khuôn mặt có chút tiều tụy, ít đi giỏi giang anh khí ngày thường, thật hơn vài phần phụ nữ mềm mại :"Mẹ cô sinh bệnh sao?"

Việc xấu trong nhà không nên mang ra ngoài, Tô Khê biết, liền uyển chuyển nói với cô: "Mẹ tôi mang thai, nhưng hôm qua không cẩn thận bị người khác đẩy ngã, thiếu chút nữa không giữ được."

"Nghiêm trọng như thế sao?" Khương Sơ Ánh nhíu mày: "Sao lại làm chuyện này với một người phụ nữ có thai? Báo nguy chưa? Loại chuyện này nên giải quyết theo con đường pháp luật."

Tô Khê sửng sốt: "Báo nguy? Nhưng giữ được đứa bé rồi..."

Khương Sơ Ánh bởi vì quan hệ chức nghiệp, đối với loại chuyện này luôn cảm thấy cách tốt nhất nên đi theo con đường pháp luật, nghĩa từ ngôn chính nói: "Nhưng mẹ cô bị thương, nói không chừng sau này sẽ tạo thành thương tổn với đứa bé, hoàn toàn có thể khởi tố tội cố ý gây thương tích rồi."

Lại hàn huyên một lát với kHương Sơ Ánh, Tô Khê lại hoàn toàn không có trạng thái, lúc ra khỏi phòng, có chút xuất thần, như là đang tự hỏi chuyện gì nghiêm túc, khuôn mặt thanh tú vặn vẹo.

Đột nhiên Tô Hoài Sinh gọi điện tới, giọng nói trầm trọng: "Tô Khê, trước kia còn tìm mấy ngân hàng, không có động tĩnh gì sao?"

Tô Khê cắn môi: "Không có..."

Tô Hoài Sinh trầm ngâm: "Bên kia hội đồng quản trị đang muốn đưa bác cả con lên làm chủ tích..."

"Ba ba, con biết." Tô Khê dựa lưng vào tường gạch men sứ, xuyên thấu qua lớp áo cảm nhận được chút mát mẻ, cô dừng một chút, nói: "Có lẽ vẫn có cách?"

...

Giữa trưa Tô Yểu trở về nhà mua đồ ăn bên ngoài ăn, buổi chiều ngủ một giấc, tỉnh lại nhìn chân mình vẫn đang sưng lên, có nên quay lại Tử Viên không?

Chuông điện thoại vang lên, là Tô Khê.

Tô Khê gọi điện thoại hỏi cô: "Tô Yểu, cô đang ở đâu?"

"Nhà tôi?" Tô Yểu không chút để ý nói.

"Nhà nào?"

"Nhà của mẹ tôi, nghĩ thế nào muốn tán gẫu cuộc đời với tôi à, hay là nói về mẹ cô?" Tô Yểu nghĩ lại chuyện tối hôm đó, Tô Khê và Tống Hiểu Du đều sẽ như vậy thôi.

Quả nhiên, Tô Khê nói: "Chuyện tối hôm đó, cô nên cho một lời giải thích, chấm dứt một phen đi?"

Tô Yểu cười nhạo: "Tôi đã giải thích, tôi không chạm qua bà ta, tôi thậm chí còn đưa lưng về phía bà ta, là chính bà ta ngã còn kéo tôi. Lần thứ hai rồi."

Tô Khê im lặng một chút: "Vậy được rồi, cô chờ một chút."

Tô Yểu cúp điện thoại, không tới một giờ, liền có người nhấn chuông cửa, Tô Yểu tưởng rằng Tô Khê đến, mở cửa lại thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát.

Trong đó có một người đưa ra giấy chứng nhận, giọng nói hùng hậu hỏi: "Chúng tôi là người của cục công an Thượng Thành, cô là Tô Yểu sao?"

Tô Yểu mở cửa vẫn lờ mờ, hiện giờ không cần phải nói, chính cô cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, cho rằng Tô Khê trước tiên sẽ đàm điều kiện với cô, không nghĩ tới trực tiếp báo cảnh sát.

Cô bình tĩnh trả lời: "Vâng."

"Có người báo nguy nói cô cố ý đả thương người khác, bây giờ nên tiến hành áp giải cô về cục, cô có dị nghị gì không?"

Tô Yểu buồn cười, nếu cô có dị nghị thì có thể thả cô sao?

Cô mấp mày môi: "Không."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net