Chương 113.2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một người cảnh sát đưa ra còng tay muốn bắt người, Tô Yểu rụt tay lại: "Chờ một chút, tôi muốn hỏi là ai báo cảnh sát?"

"Con gái của Tống Hiểu Du."

Một giây sau, tay đã mạnh mẽ bị lôi ra trước còng lại.

Cửa đối diện có tiếng vang mở ra, Mạnh Diễn Chi mặc quần áo ở nhà đi ra, nhìn hai vị cảnh sát còng tay Tô Yểu, mi nhíu lại, lạnh giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

Tô Yểu bình thường nhìn thấy anh trầm ổn khiêm tốn, nhưng quên mất anh nhập ngũ đã hơn mười hai năm, dựa vào chính mình lên tới quân hàm đại tá, ngày qua ngày, trên người lắng đọng lại khí chất quân nhân trầm ổn uy nghiêm không được xâm phạm, mặc dù là thường phục, một đôi con ngươi tối đen, mặt mày sắc bén nhạy cảm, vẫn anh khí bức người như cũ.

Hai người cảnh sát nhìn người đàn ông vừa đẩy cửa ra nói: "Cảnh sát nhân dân chấp pháp."

"Chấp pháp cái gì?" Mạnh Diễn Chi hơi nhíu mày, âm thanh tăng lên vài phần.

Cảnh sát bị chấn chế một chút, nhíu mày, có chút không kiên nhẫn: "Cô ấy cố ý đả thương người, người bị thương báo nguy, chúng tôi theo luật bắt cô ấy lại."

Người cảnh sát kia cầm lấy người Tô Yểu kéo cô đi tới cầu thang, Tô Yểu bị kéo, quải gót chân hai bước.

Mạnh Diễn nhìn thoáng qua cô, cô vẫn mặc đồ ở nhà đi dép lê, mắt cá chân sưng lên, xem ra là bị thương rồi.

Mạnh Diễn Chi nhìn cô, nhưng cô lại cố gắng tránh đi anh.

"Anh Mạnh, tôi đi theo bọn họ một chuyến." Tô Yểu thật sự không muốn anh thấy loại chuyện này, bởi vì ngăn cách một Mạnh Bảo Ý, trong lòng mọi người không được tự nhiên.

Một người cảnh sát khác đóng cửa nhà Tô Yểu, mang người đi.

Mạnh Diễn Chi nhìn, đột nhiên thiện tâm nổi lên, theo lý thuyết anh không nên quản việc này, nhưng anh vẫn nói một tiếng :"Tôi đi cùng."

Tô Yểu kinh ngạc quay đầu nhìn thoáng qua, Mạnh Diễn Chi đã xoay người đi vào, thay đổi giày, cầm áo khoác xuống lầu, sinh hoạt trong quân đội đã luyện thành tác phong nhanh chóng của anh.

Nghe tiếng bước chân trầm ổn đằng sau, tâm tình cô có chút phức tạp.

Mạnh Diễn Chi đi xe việt dã bám theo chiếc xe cảnh sát một đường.

Tô Yểu bị đưa vào phòng thẩm vấn lấy khẩu cung, cảnh sát dựa theo cáo trạng của Tống Hiểu Du, một chữ không sai niệm cho cô nghe: "Là như vậy sao?"

Cảnh sát nắm trong tay các loại biên lai và báo cáo thương tổn của Tống Hiểu Du, một thai phụ thiếu chút sinh non, hiển nhiên không thể nào làm hết toàn bộ thứ tự này, nếu có thể báo nguy, mà còn cung cấp chứng cớ, hẳn là sự chấp thuận của Tô Hoài Sinh.

Tô Yểu ngoéo ngoéo tay... có chút hỗn độn, nhìn về phía cảnh sát, tiếng nói giống như ánh mắt, vô cùng bình tĩnh: "Tôi không đấy bà ta, cũng không cố ý thương tổn bà ta, là tự bà ta ngã xuống, vết thương trên chân tôi là do bà ta gây ra."

Cảnh sát im lặng cúi đầu lật đi lật lại cái gọi là chứng cớ ở trong tay, nghĩ thầm, rằng anh làm cảnh sát lâu như thế, phen tìm cớ này anh nghe cũng có mấy trăm lần rồi.

Tô Yểu nhìn mặt của anh liền biết anh không tin.

Kẻ yếu luôn có thể giành được đồng tình của người khác, mà Tô Yểu hiển nhiên là người ác.

Cảnh sát lặp lại nghi vấn, Tô Yểu cũng trả lời như thế, sau cùng cảnh sát thật sự bất đắc dĩ, cầm sách vở đi ra ngoài, chẳng được bao lâu có người đi vào dẫn cô ra ngoài, tiến hành giam giữ 24 giờ.

Mạnh Diễn Chi chờ ở bên ngoài, thấy cô bị đưa ra, đi theo sau cô: "Muốn tôi giúp cô gọi cho Lục Đông Đình không?"

Tô Yểu nâng lên con ngươi không có ánh sáng gì nhìn anh một cái, im lặng giây lát, mới nói: "giúp tôi gọi luật sư đi, Tề Tông Lâm, tôi không mang điện thoại không gọi được cho anh ta, anh tìm trên mạng là có."

Cô nói xong liền bị người đưa vào trong phòng giam.

Do song sắt dựng thẳng lên, có mấy người ngồi chồm hổm chán đến chết, mặt khác lại có một người đàn ông trung niên.

Tô Yểu đánh giá mấy người kia rồi ngồi ở bên cạnh hàng rào, cô có bệnh mạo, lâu không ăn gì sẽ tuột huyết áp, qua một phen thẩm vấn, hiện giờ đã qua giờ cơm, giữa trưa cô ăn không nhiều, đến giờ có chút choáng váng, toàn thân bủn rủn vô lực.

Bên kia Mạnh Diễn Chi đang gọi điện thoại, tin tưởng không lâu nữa là Tề Tông Lâm sẽ đến rồi.

Tô Yểu theo song sắt nhìn đến cửa thủy tinh của phỏng thẩm vấn, bên ngoài bị một mảnh tối đen bao phủ, tất cả trong đồn công an lại sáng như ban ngày, cực kỳ khiến cho người ta không phân biệt được ngày hay đêm.

Cô ngồi ở đàng kia, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đột nhiên có tiếng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, anh hỏi câu giống như vừa rồi: "Muốn liên lạc với Lục Đông Đình không?"

Tô Yểu chậm rãi mở to mắt, thấy một bước sau, Mạnh Diễn Chi đứng ngoài, tay nắm lấy quần bò.

Sau lưng Mạnh Diễn Chi là một người cảnh sát đi tới: "Anh cố gắng khuyên đối phương hòa giải đi, nếu không chỉ chúng tôi chỉ có thể đưa cô ấy vào trại giam."

Tô Yểu không thấy anh, buông mắt xuống nhìn đầu gối của mình, nhẹ nhàng cười: "Theo tôi được biết, cái gọi là chứng cứ trên tay các người, chỉ có thể chứng minh thương tích của bà ta, nhưng lại không thể chứng minh là tôi làm, nếu không đủ chứng cứ đã nhốt tôi, tôi hoàn toàn có thể khởi tố các anh."

Người cảnh sát nói: "Ba của cô, cũng là ông Tô Hoài Sinh đã làm chứng."

"Tô Yểu." Mạnh Diễn Chi cau mày liếc cô một cái, ý bảo cô đừng nói lung tung, đối với cô không có lợi.

Tô Yểu miễn cưỡng bĩu môi, không lên tiếng nữa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net