Chương 114.1: Lục Đông Đình xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cô muốn ăn gì không?"

Tô Yểu tối nghĩa mở miệng: "Ra ngoài lại ăn đi."

Mạnh Diễn Chi thẳng tắp nhìn cô, có chút buồn cười: "Trái lại cô rất lạc quan, cực kỳ tự tin với luật sư của cô."

Tô Yểu cười cười, không nói chuyện.

Mạnh Diễn Chi nhìn cô có vẻ mệt mỏi, mở câu vui đùa: "Nếu Tề luật sư tới đây, thực sự lợi hại, vậy cô không cần ở đây cả đêm rồi."

Mạnh Diễn Chi nói xong liền ra ngoài nghe điện thoại, không chỉ chốc lát nữa, Tô Yểu cảm thấy ánh sáng bị chặn, nghĩ rằng anh trở lại, cô mở mí mắt mỏi mệt, đã thấy một Tô Khê đứng đó, từ trên cao nhìn xuống, sau lưng còn là một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, cầm cặp công văn.

Tô Yểu thu lại tầm mắt, vẫn chưa nói gì.

Tô Khê nhìn dáng vẻ này của Tô Yếu, vẫn còn làm bộ làm tịch, tự nhiên cảm thấy buồn cười, cô dương khóe miệng, phụ vào bên tai Tô Yểu: "Tô Yểu, hôm nay đã được một bài học chưa? Có chút đạo lý cô nên hiểu rõ, không ai thường đi ở bên bờ sông mà không ướt giày, cô muốn phá đổ Tô gia, cũng không để lại cán chuôi cho mình sao."

"Hổ lạc bình dương bị khuyển nhi, tôi vẫn không chán nản, cô liền khẩn cấp đong đưa cái đuôi rồi hả?" Tô Yểu vẫn ung dung nhìn cô ta, căn bản khinh thường khiêu khích của cô ta.

"Cô..."

Tô Yểu day day huyệt thái dương, mặt nhăn mày nhó, mắt hạnh hơi cáu: "Luật sư của tôi sắp tới rồi, cô có thể chờ một bên được chưa?"

Tô Khê hừ lạnh một tiếng, đi đến bên cạnh.

Giây lát qua đi, thấy Mạnh Diễn Chi đi vào mang theo bánh ngọt và sữa tươi.

Mạnh Diễn Chi khung xương có lực, cầm bánh ngọt và sữa đưa cho cô: "Vừa rồi ra ngoài nghe điện thoại, thấy phố đối diện có cửa hàng bánh ngọt" anh cười, đường cong kiên cường trên mặt cũng dịu dàng không ít: "Chịu chút đi, con gái cũng không thể đói được."

Tô Yểu đối với anh không tự nhiên cũng có chút chuyển biến tốt đẹp, anh cũng chưa nếm qua cơm chiều.

"Đây là cơm tù tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi." Tô Yểu trêu ghẹo nghe được anh nở nụ cười hai tiếng, cô cắn một ngụm bánh ngọt, trầm thấp lên tiếng nói: "Chuyện của em gái anh lần trước, thật có lỗi."

Tô Yểu cảm thấy được con người bất công cực kỳ bình thường, Mạnh Diễn Chi cảm thấy được em gái anh ta bị Lục gia ủy khuất, trong lòng sẽ phải thấy không thoải mái.

Mạnh Diễn Chi nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn cô một cái, anh nên hiểu được, xế chiều hôm nay vì sao cô lại tránh anh đi.

"Là em gái tôi cố tình gây sự, cô không cần giải thích."

Mạnh Diễn không biết vì sao cô lại không biết báo cho Lục Đông Đình, mặc kệ luật sư trong miệng cô có bao nhiêu lợi hại, chuyện này Lục Đông Đình ra mặt sẽ dễ làm hơn nhiều.

Mà Tô Khê đi từ phòng khách đi ra đứng ở phía sau rất lâu, cầm lấy di động trong tay nhắm ngay hai người đang nói chuyện với nhau.

...

Tề Tông Lâm rất nhanh đã tới, sau khi biết được tình hình từ Tô Yểu, lập tức đi theo Tô Khê đàm phán.

Qua một lát Tề Tông Lâm vội vàng đi tới, nhìn về phía Tô Yểu, trầm ngâm nói: "Tôi cảm thấy cô tìm lầm người rồi."

Tô Yểu khó hiểu, anh buông tay: "Tô Khê hẳn là muốn đàm phán với Lục Đông Đình, lúc ấy trong thư phòng của Tô Hoài Sinh không có camera, ở đây chỉ có Tống Hiểu Du, Tô Hoài Sinh và cô, trừ cô ra, hai người còn lại đều cứ khăng khăng là cô đẩy Tống Hiểu Du, tình hình đối với cô không có lợi, nếu cô không dựa theo bọn họ hòa giải, đồn công an sẽ đưa cô đến trại giam, đồn công án cũng sẽ chuyển án lên viện kiểm sát. Sau đó lên tòa, dù sao sau cùng Lục Đông Đình cũng tới bảo vệ cô, không bằng hiện giờ gọi anh ta đến."

Tô yỂU giật giật yết hầu, Mạnh Diễn Chi cũng nhìn về phía cô, Tề Tông Lâm ngồi xổm người xuống, nhìn cô :"Cô lại gây sự với anh ta?"

"Không có."

Tiếng nói vừa dứt, cửa lớn của đồn công an mở sang hai bên, đoàn người đi vào, đi đầu Lục Đông Đình, theo sau là Diêu Hiện và Ninh Khâm, vừa vào cửa đã mang theo khí thế sắc bén, lúc anh đi ngang qua phòng giam, vừa vặn dời ánh mắt nhìn cô, bước chân không hề ngừng lại, đi thẳng vào bên trong.

Lục Đông Đình và Tô Khê nói chuyện trong phòng khách, Tề Tông Lâm vẫn ở đây nhằm tránh có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Mạnh Diễn Chi thì lại tiếp một cuộc điện thoại, sau khi tạm biệt liền đi ra ngoài.

Tô Yểu xa xa thấy trong bóng đêm có chiếc xe màu đen có rèm che, là chiếc xe của quân vụ, Mạng Diễn Chi lên xe, xe liền lướt đi.

Sau cùng Lục Đông Đình đi ra từ phòng khách, đã là chín giờ.

Cửa phòng giam mở ra, Tô Yểu được đưa ra ngoài, Lục Đông Đình đứng bên cạnh, rũ mắt xuống nhìn cô một cái.

Tô Yểu ngồi lâu ở bên trong, sau khi đứng lên có chút choảng váng, sắc mặt không tốt, vẻ mặt mệt mỏi.

Xiềng xích trên tay được giải tỏa, cô nhìn mặt anh càng buộc chặt, Lục Đông Đình đã xoay người đi ra ngoài, Diêu Hiện không dám thở mạnh, thấy anh chẳng quan tâm cô, liền yên lặng không tiếng động đỡ Tô Yểu đi ra ngoài.

Ninh Khâm nhìn thoáng qua hai người từ đầu tới đuôi không hề trao đổi, khuôn mặt ôn hòa trở nên bất đắc dĩ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net