Chương 114.2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Như anh nói, hai người này thật không nên thành một đôi, thỉnh thoảng lại nháo ra chuyện, có ý gì chứ?

Không có ý nghĩa.

Loại thời điểm này vòn chậm trễ thời gian tư nhân của anh tới giúp bọn họ xử lý cục diện rối rắm, có lẽ anh còn có thể giúp Cố Liên Y viết một bài phỏng vấn.

Tô Yểu vừa muốn xuống bậc tam cấp, lúc này Tô Khê mới chậm rì rì đi tới, bước đi đến đứng cạnh Tô Yểu, mỉm cười: "Yểu Yểu, chuyện lần này đừng so đo nữa, dù sao mẹ tôi mang thai, về sau cô cũng đừng so đo với bà ấy."

"Đừng so đo?" Tô Yểu đứng lại, cô quay đầu nhìn Tô Khê: "Cô nói việc mẹ cô làm chân tôi bị thương?"

Tô Yểu cười nhạt ra tiếng, sau đó từ từ thu lại, từ khóe miệng đến khóe mắt đều ngập tràn ý lạnh: "Vốn tôi không muốn so đo, nhưng hiện giờ không thể không so đo rồi."

Tô Khê nhớ hiện tại cô cũng chỉ có thể nói miệng thôi, Lục Đông Đình cũng đã nhả ra, còn có thể như thế nào? Nhưng cô cũng không vạch trần, cười cười, quấn lại áo khoác đi lên xe.

Ninh Khâm tự lái xe tới, lúc này đã sốt ruột khó nén muốn về nhà tìm bạn gái nhỏ rồi.

Tô Yểu để cho Diêu Hiện lên xe trước, cô nói mấy câu với Tề Tông Lâm.

Tề Tông Lâm theo bản năng nhìn Lục Đông Đình ngồi sau xe, nhíu mày cương trực nói: "Cô xác định muốn nói chuyện với tôi trước mặt Lục Đông Đình?"

"Vì sao không thể?" Tô Yểu hỏi lại.

"Nói lời nói thật đi, Lục Đông Đình nên là có chút kiêng kị tôi, cô có biết nguyên nhân không."

"Cũng bởi vì anh ta đoạt mất khách của Tiêu gia trong lúc quan trọng nhất sao?" Tô Yểu nhàn nhạt cười lơ đễnh nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, đạo lý này tôi cũng chưa đến mức không hiểu được, loại chuyện này không tính có anh ấy, thì cũng có người khác làm, danh lợi của giới làm ăn, dựa vào việc riêng sao. Tôi có khúc mắc với việc này, nhưng cũng không thể để cho anh ấy trả hết toàn bộ tổn thất của Tiêu gia? Mà còn, vì sao anh ấy phải kiêng kị anh?"

Tô Yểu cảm thấy dựa vào địa vị hiện giờ của Lục Đông Đình, anh còn chưa đến mức kiêng kị một người từng là luật sư của Tiêu gia.

Chỉ là cô nói xong, phát hiện Tề Tông Lâm kỳ quái nhìn cô, lại nhìn về phía Lục Đông Đình, sau cùng tầm mắt phức tạp rơi vào trên người cô: "Cô..."

"Làm sao vậy?"

Tề Tông Lâm: "Không, cô tới tìm tôi có chuyện gì?"

"A... cổ phần công ty, khi nào thì có thể chuẩn bị chuyển nhượng?" Tô Yểu vén tóc, gió mát ban đêm chui vào làn da lỗ chân lông của cô, lại có một tia ẩm ướt.

"Nhanh, nhiều nhất một tuần, tôi giúp cô làm thủ tục, tốt nhất cô nên để Tiêu Tống Ly trở về một chuyến."

"Được." Tô Yểu gật đầu, cảm ơn anh đêm nay sau đó lên xe.

Lục Đông Đình ngồi phía bên phải, chỉ đang nhắm mắt lại, nghe thấy âm thanh cũng không phản ứng gì, giống như cũng không phát hiện ra cô.

Tô Yểu mấp máy môi, an tĩnh ngồi bên cạnh, quay đầu nhìn ra bóng đêm ngoài cửa.

Xe khởi động, Lục Đông Đình sâu xa mở mắt, nhìn về hướng Tề Tông Lâm còn đứng ở trên bậc cầu thang, mắt híp lại.

Tề Tông Lâm cảm nhất được ánh mắt thâm trầm ngào ngạt từ trong xe nhìn ra, tầm mắt anh xuyên thấu qua cửa kính xe, trên mặt mang theo nét cười như không cười, nhìn đuôi xe ở xa xa, hai tay anh cho trong túi, nói không chừng về sau còn có trò hay để xem, một bên là Tô Yểu rất đáng thương, lần trước cô nói, anh còn tưởng rằng cái gì cô cũng biết.

Trở lại biệt thự, Lục Đông Đình lập tức lên lầu tắm rửa, Tô Yểu ôm áo ngủ, đi đến phòng tắm bên ngoài rửa mặt, lúc trở lại, anh đã đang dựa người ở trên giường.

Tô Yểu cầm tay nắm cửa, đứng ở cửa ngừng một chút, sau đó đi vào, bỏ quần áo bẩn vào trong giỏ, xõa tóc ra, kéo chăn trên giường.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net