Chương 115.2: Người phụ nữ bên cạnh Giang Ngự Sênh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Yểu Yểu, cậu đi ra ngoài ăn cơm à?"

"Ninh Khâm đâu?" Từ sau khi Cố Liên Y yêu đương, dường như mỗi lần Cố Liên Y tìm cô ăn cơm, bọn họ có thể sử dụng câu này là lời dạo đầu.

"Anh ấy, anh ấy muốn mang mình đi gặp bạn, nhưng chỉ có mình là phụ nữ, vừa lúc cậu và Lục Đông Đình cùng nhau đi qua, chúng ta cũng có cái nói chuyện."

Đàn ông tụ họp không có phụ nữ thì có vẻ không lạc thú, quá nhiều phụ nữ thì có vẻ huyên náo, có một hai người điều tiết không khí là tốt nhất, nhưng đây là cơ sở cho mọi người vui đùa, không có người đàn ông nào để cho phụ nữ của mình đảm đương điều tiết không khí, giống như tình huống của Cố Liên Y. Ninh Khâm chỉ là muốn mang cô vào thế giới của mình, gia tăng hiểu biết lẫn nhau, nhưng một mình Cố Liên Y khẳng định có vẻ có chút cử động đột ngột, mặc dù có Ninh Khâm ở bên cạnh, cũng không có nhiều lúc nói chuyện tự tại.

Tô Yểu nghĩ Cố Liên Y còn không biết, lâu như vậy đến giờ, cô và Lục Đông Đình nói ra chút chuyện chân chính, một bàn tay đều kể ra không hết.

Tô Yểu không có trả lời, Cố Liên Y đã ở trên đường, thấy Tô Yểu không nói lời nào, lại bổ sung: "Chẳng lẽ cậu không muốn gia tăng hiểu biết với Lục Đông Đình sao?"

Trong lòng Tô Yểu cười thầm, tăng hiểu biết, là muốn gặp bạn của Lục Đông Đình cho càng thêm buồn chán sao?

"Đến đây đi." Cố Liên Y bi thương cầu xin.

Tô Yểu mấp máy môi, im lặng một lúc, mới nói: "Uhm."

...

Tô Yểu đi 40 phút mới đến chỗ hội quán, chỗ này trông giống như hội sở Tứ Hợp Viên, lần trước nửa được gặp Tề Tông Lâm bị Lục Đông Đình chặn lại, liền là ở trong này.

Lúc ấy Cố Liên Y còn nói học đòi văn vẻ tới, một đám ông chủ trái ôm phải ấp tình nhân đi vào, hiện giờ người nói những lời này cũng bị Ninh Khâm ôm vào đây.

Tô Yểu nghĩ thế, trong lòng cười, khóe miệng cũng không nhịn được hơi giương lên.

"Có thể, cậu nói trước với cấp dưới, đến lúc đó họp lại nói... Uhm..."

Tô Yểu nghe thấy âm thanh quen thuộc, dưới chân thiếu chút nữa không giẫm được ổn định, bước chân của cô trì hoãn một chút, cô ngẩng đầu, nhìn bậc thang ở hành lang đối diện, bóng dáng người đàn ông cao ngất, đang nói chuyện điện thoại.

Sau khi xong việc, anh cúp máy xoay người, ánh mắt liếc đến cô, không có đi về phía trước, mà dừng bước, mắt nhìn qua.

Lục Đông Đình nhìn chằm chằm cô đang đứng dưới cầu thang, trong mắt phản xạ lại ánh đèn, tựa như ánh trăng dao động mặt hồ, trầm tĩnh lại tràn ngập một loại lôi cuốn vào cánh ngoạn mục thần bí.

Tô Yểu giữ tay vịn cầu thang đi lên, cô không biết cô và anh nhìn như thế vó phải là vốn dĩ đang ở quỹ đạo không, cần phải định nghĩa như thế nào.

Như thân như sơ là vợ với chồng, ngủ cùng một cái giường, lại dường như không trao đổi, số lần nhìn thấy ở công ty còn nhiều hơn ở nhà.

Bỗng dưng như vậy thật sự đánh giá vài lần, phát hiện mặt anh cũng gầy đi một chút, đường cong trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng.

Tô Yểu đi đến trước mặt anh, nhấp ra nụ cười nhạt nói: "Cố Liên Y muốn qua đây, nên gọi em đến."

"Uhm." Lục Đông Đình nhìn cô một lúc lâu, con ngươi hơi lạnh như sóng nước chẳng xao, tiếng nói trầm thấp không nhanh không chậm: "Ăn cơm chưa?"

Tô Yểu lắc đầu: "Còn chưa ăn, vừa ra sân bay đón người."

"Đi vào rồi ăn gì đó đi." Anh đã không có quá nhiệt tình, cũng không quá xa cách lạnh lùng, nói xong chờ cô cùng đi vào trong.

Tô Yểu đi theo bên cạnh anh, vào một căn phòng lớn, có bốn người vây quanh một chiếc bàn, mấy người khác ngồi trên sofa uống rượu, có mấy người cô không quá quen.

Ninh Khâm ngồi ở bàn chơi bài, Cố Liên Y bàng quan, nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay đầu gọi Tô Yểu, nhưng Tô Yểu lại nhìn thấy đôi nam nữ ngồi trên ghế sofa đầu tiên, Giang Ngự Sênh và một người phụ nữ khác không thấy rõ mặt, cả người mặc váy dài màu đen tựa trên ghế sofa.

Tô Yểu theo bản năng nhìn về phía Cố Liên Y, không phải cô nói chỉ có mình cô là phụ nữ sao? Kia là ai?

Cố Liên Y vô tội nhún vai, cô biết rõ chỉ có cô sẽ đến, nhưng Giang Ngự Sênh dẫn theo người khác đến, cho nên chuyện này không liên quan đến cô.

Chỉ là, hiện giờ cô không tiện nói với Tô Yểu, vừa rồi lúc cô vào cửa nhìn thấy người phụ nữ kia, kinh ngạc một chút, cô muốn nói cho Tô Yểu, Giang Ngự Sênh đúng là chiếm được người ta rồi.

Vốn dĩ trên bàn có một chút thức ăn điểm tâm, nhưng đặt ở trước mặt người phụ nữ cô không thấy rõ mặt, Lục Đông Đình một lần nữa gọi phục vụ đưa lên mấy món chính và cơm.

Giang Ngự Sênh ngồi ở bên kia vòng tay qua thắt lưng của người phụ nữ giống như ngủ thiếp đi, nghe thấy âm thanh của Lục Đông Đình mới thoáng nghiêng người tới trước, một đôi mắt đào hoa nhìn thẳng qua, mặt mày trong veo mà lạnh lùng, sóng mắt phong tình...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net