Chương 116.2: Rốt cuộc anh có say hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Yểu nhìn Cố Liên Y, nghe cô nói chuyện xảy ra trên weibo, tay mò mẫm túi ở bên cạnh, nghĩ muốn lấy điện thoại ra xem, kết quả dấu tay đặt ở trên một nơi chất liệu vải bóng loáng mềm mại, còn mang theo nhiệt độ cơ thể, cảm nhận được vân da chắc chắn, cô liền ý thức được đó là chân của anh, lấy tay ra đồng thời quay đầu theo bản năng.

Tô Yểu vô cùng xác định, Lục Đông Đình đã uống rượu, cho dù không phải toàn bộ, nhưng là đang say, bởi vì sau khi anh uống rượu xong, ánh mắt trở nên vô cùng sáng trong, giống như hắc diệu thạch lóe ra, bị anh chuyên chú nhìn như vậy, tô Yểu có chút sững sờ, da đầu hơi run lên. Cô cúi đầu tìm túi của mình, kéo khóa lấy điện thoại ra, cô tự cho là động tác của mình đã đâu vào đấy, thực ra là có chút bối rối.

Tô Yểu cầm lấy điện thoại, đặt túi ở bên cạnh chân, không biết là vô tình hay cố ý, vừa vặn ngăn cách chân của cô và chân của anh.

Tô Yểu vô cùng bối rối, Đường Trĩ Niệm và Giang Ngự Sênh đã một trước một sau rời đi.

Ngay sau đó Lục Đông Đình liền nói: "Đi về."

Tô Yểu đáp a, sau đó đứng dậy, Lục Đông Đình lại vẫn ngồi ở trên ghế, mãi sau mới không nhanh không chậm đứng lên, Tô Yểu tạm biết Cố Liên Y mới đuổi theo anh.

Lục Đông Đình cho một tay vào túi rời đi, họa tiết khắc họa trên hành lạnh được đèn thủy tinh chiếu xuống vô cùng sáng ngời, Tô Yểu dường như có thể cảm nhận được anh đi đường có chút bất ổn.

Cô đi đến bên cạnh anh, để tránh anh bị ngã, thuận tiện hỏi một câu: "Lái xe có đưa đi không?"

"Không có." Lục Đông Đình lập tức đi về phía trước.

Tô Yểu nghĩ không mang liền coi như xong, dù sao cô biết lái xe, lúc này vừa ra ngoài, gió đêm lạnh thấu xương thổi tới, cô lạnh đến mức khẽ run rẩy, ngay cả buồn ngủ cũng đã biến mất.

Cô quấn áo khoác gió lại thật chặt, hai người một trước một sau rời đi, đột nhiên Lục Đông Đình lảo đảo một bước, vóc dáng anh cao lớn, mắt thấy sắp nghiêng về phía trước, Tô Yểu nhanh chóng giữ chặt cánh tay anh, cô vừa mới để anh ổn định, cả người anh lại nghiêng sang bên phải, cảnh tay dài thuận thế đáp lên vai cô, đặt toàn bộ sức nặng lên người cô.

"Lục Đông Đình, rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu rượu hả?" Tô Yểu cảm thấy trên vai giống như có thiết sắt đè xuống, anh kề sát cô như thế, cô mới ngửi được mùi cồn nồng đậm trên người anh, đã lấn át mùi thuốc lá mát lạnh kia.

Tô Yểu bị ép không thể động đậy, một tay đưa đến bả vai lôi kéo anh, một cánh tay kia không thể không nắm chặt eo của anh, chịu lực như vậy mới có thể cân đối một chút.

Cô gian nan ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh, anh đang cau mày, tay day trán, môi mỏng gắt gao nhếch lên, trên da có một tầng hồng nhạt.

Bị anh đè nặng, Tô Yểu quả thực không ngừng kêu khổ, trên đường đi gặp người phục vụ, người ta có lòng tốt hỏi một câu: "Tiểu thư, cần giúp không?"

Kết quả bị Lục Đông Đình giống như đánh ngựa, chụp lên lưng cô một cái: "Đi." Sau đó đè cô càng thêm nặng.

Tô Yểu cảm thấy hiện giờ chính mình có chút tức giận.

Cô lại không thể từ chối ý tốt của người khác, vừa khiêng vừa đỡ anh tới bên xe, tay cô cho vào trong túi quần anh lấy chìa khóa, vừa muốn duỗi tay vịn chặt vào anh, tìm hồi lâu cũng không thấy, cô mệt đến mức hao hết kiên nhẫn, giống như nổi cáu tìm lung tung mọi chỗ, trái lại đụng đến chỗ không nên mò mẫm, mặt cô giống như lửa đốt, mím môi nói: "Tự anh lấy ra đi."

Cô sâu xa trừng mắt nhìn anh, hàm xúc thẹn quá hóa giận.

Ánh mắt anh cũng chưa mở to, nói: "Ở bên phải.

Tô Yểu nắm chặt tay nắm cửa xe, người đàn ông men say trầm ngâm, cuối cùng tức quá khẽ cắn môi: "Lục Đông Đình, anh chơi em có phải không?" Tự mình biết ở đâu lại không thèm lấy.

Tô Yểu một lần nữa đưa tay lấy chìa khóa xe ra, nhét anh vào trong xe, sau đó thở hổn hển ngồi vào chỗ tay lái, vừa muốn khởi động xa, mu bàn tay của anh lại áp lên trán, dùng giọng mũi nồng đậm say rượu nói: "Dây an toàn."

Tô yểu ngừng lại, nhìn anh thật lâu: "Tới cùng là anh có say không thế?" Tô Yểu cảm thấy bụng dưới có chút đau đớn, không biết có phải dì ghẻ ghé thăm không.

Thấy dáng vẻ kiên trì của anh, cỗ khó chịu kia cũng không giống như giả vờ, liền ghé người qua thắt dây an toàn cho anh.

Tay không cố ý đụng tới anh, đột nhiên anh mở mắt, đồng loạt bắt được cổ tay cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net