Chương 117.1 Vì sao gầy như vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vốn chỉ là nhắm mắt dựa vào người anh, đột nhiên anh cứ như vậy vững vàng ôm lấy cô, giống như con thú bị đánh thức theo bản năng phòng vệ, Tô Yểu hoàn toàn bị giật mình, cô mở to con ngươi nhìn của anh.

Vừa rồi Tô Yểu thò người ra khỏi giây nịt an toàn, thân thể nghiêng đi, vừa rồi bị anh hù dọa một cái, cô đổ xuống một chút, lúc này, khuôn mặt liền đối diện với lồng ngực của anh.

Phía chân trời không trung biến thành màu đen, phía dưới màn đêm, một đôi con ngươi của cô trợn tròn, khung cản của bóng đêm, càng làm nổi bật lên ánh mắt ươn ướt, sức lực Lục Đông Đình cầm lấy tay của cô buông lỏng một ít, nhưng vẫn là nắm thật chặt tay cô, ngón tay phải trùng hợp đặt ở vị trí ở động mạnh trên cổ tay trái của cô.

Trong mắt Lục Đông Đình nhìn có chút vặn vẹo, anh không thể không chống tay trái lên bắp đùi để ổn định thân hình người phụ nữ, ngón tay cái có thể cảm nhận rõ ràng mạnh đập dưới làn da nhẵn nhụi của cô, anh hơi giật giật ngón tay một chút, liền có thể cảm nhận được nếp gấp và đường vân trên cổ tay của cô.

Không biết có phải do cô ảo giác hay không, Tô Yểu cảm thấy say trong ánh mắt chuyên chú, rạng rỡ sáng ngời cất giấu thâm tình của Lục Đông Đình.

Rõ ràng là anh uống say, làm sao lại biến thành đầu của cô choáng váng?

"Anh buông ra, em lái xe." Ánh mắt Tô Yểu lóe ra, giọng nói có điểm phiêu, cô kéo cổ tay của mình ra, Lục Đông Đình không dùng lực, nhưng mà cô cũng không rút ra được.

Không biết là Lục Đông Đình đang nghĩ cái gì, ánh mắt nặng nề mà đưa tay trái ra, xoa tóc mái bên tai của cô, dùng giọng nói dịu dàng nói: "Vì sao gầy như vậy?"

Tô Yểu không biết là do hồi hộp hay là vì lý do nào khác, nói chung tâm tình có lúc giống như sóng chấn động có lúc lại rụt rè, ánh mắt trở nên mờ nhạt, tay chân như nhũn ra, giống như lúc cô bị gọi lên bảng kiểm tra bài cũ, hoặc phải bước lên khán đài thuyết trình bản ppt khi còn làm thực tập sinh.

"Hỏi em." thấy cô mong đợi trợn tròn mắt không nói lời nào, Lục Đông Đình mở miệng nhắc nhở cô trả lời, tay cũng theo đó mà khoác lên trên lưng của cô, cái tư thế này giống như là anh kéo người ta ôm vào trong lòng vậy.

Tiếng nói của Tô Yểu hơi khô khốc một chút, ánh mắt cô chớp động vài cái, "Chuyển mùa, khẩu vị không được tốt lắm."

Sau đó, Tô yểu liền thấy anh nghiêm túc dùng ngón trỏ và ngón giữa đặt lên trên mạch đập của cô, giống như bác sĩ đông y đang bắt mạch, Tô Yểu bị giật mình hỏi anh đang làm gì, anh nhếch lên khóe môi, đáy mắt hiện lên nụ cười thản nhiên, nhưng lại giống như cục đá rơi vào vũng nước bằng phẳng không có một gợn sóng, lăn tăn chạy lung tung, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, anh cũng rất nhanh thu nụ cười lại, trầm mặc vuốt ve cổ tay của cô.

Lục Đông Đình rất thích làm động tác này, trước đây khi bị cầm cổ tay, anh cũng thích dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve kích thích những nơi nhiệt độ cao trên cơ thể này tới khi, cô run rẩy tê dại.

Lục Đông Đình uống say khiến cho Tô Yểu rất khó đối phó cũng rất rối loạn, nhìn anh so với ngày bình thường, nhưng lại có sự khác nhau rất lớn.

Nhớ tới thời gian trước, bọn họ hầu như ngay cả tứ chi đều không có tiếp xúc.

Chỉ có buổi tối ngày nào đó, lúc ngủ cô xoay người, lăn qua lăn lại trong lúc vô tình tay chân đụng phải một cái địa phương nào đó của anh, lúc Tô Yểu yếu ớt tỉnh lại, mu bàn tay đang khoát lên chỗ đó của anh, cách lớp vải cô cũng cảm thụ được cự vật nơi nào đó đang dần dần thức tỉnh, cô phản xạ có điều kiện nhìn ánh mắt tối tăm của anh trong đêm, phát hiện ánh mắt anh nóng bỏng như lửa nhìn chằm chằm cô, sợ đến mức cô đang buồn ngủ cũng phải tỉnh lại, lập tức xoay người đến mép giường, cả đêm đều bảo trì cái tư thế kia không nhúc nhích.

Sau đó khi ngủ cô cố gắng cách anh xa một chút, sợ bản thân lúc ngủ không an phận, nửa đêm lại xuất hiện loại tình huống này.

Nhưng ngoại trừ lần kia, trong khoảng thời gian này, cô chưa từng thấy qua anh nhìn cô như vậy.

Đây cũng là nhắc nhở Tô Yểu, hiện tại bọn họ đang 'Chiến tranh lạnh' trong truyền thuyết, thật ra cô hoàn toàn có thể ở chung với anh như trước kia, chỉ là anh không thích để ý đến cô.

"Lái xe đi." Lục Đông Đình buông cổ tay của cô ra, nhắm hai mắt lại, tay khoác lên trán, thoạt nhìn không dễ chịu lắm.

Tô Yểu biết rượu kia tác dụng chậm, anh uống không ít, sau khi trở về sợ rằng càng khó chịu, Tô Yểu gọi cho thím Trương trước, bảo thím ý chuẩn bị một chén canh giải rượu.

Mới vừa nổ máy xe, đột nhiên phát hiện ở đối diện chỗ đậu xe, một chiếc ở phía trước mở cửa ra, một đôi nam nữ ngồi trong xe chính là Giang Ngự Sênh và Đường Trĩ Niệm, thấy Đường Trĩ Niệm ngắt điếu thuốc vừa mới châm lửa trong tay, Giang Ngự Sênh mặt đen lại đoạt lại.

Đường Trĩ Niệm nhìn anh ta cười, Giang Ngự Sênh đánh tay lái, lái xe đi.

Tô Yểu cho xe chạy theo sát phía sau.

Tô Yểu lái xe vào ga ra, dìu Lục Đông Đình vào trong nhà.

Thím Trương thấy anh uống nhiều đi lại bất ổn, vội vàng mang canh giải rượu qua, "Vì sao Lục tiên sinh uống nhiều như vậy? Tô tiểu thư cô nhanh đưa Lục tiên sinh ngồi lên ghế sa lon, uống bát canh giải rượu trước."

Thế nhưng Lục Đông Đình cau mày, cũng không có uống canh giải rượu, trực tiếp buông Tô Yểu ra, tay vịn vào cầu thang đi lên trên lầu tới phòng ngủ.

Thím Trương lo lắng nói: "Bình thường Lục tiên sinh thường xuyên phải tiếp khách ở bên ngoài, hoặc nhiều hoặc ít có chút không tốt cho dạ giày, Tô tiểu thư cô khuyên cậu ấy một chút, uống nhiều không tốt. Nếu như mẹ cậu ấy ở đây, không chừng lại muốn mắng cậu ấy."

Diệp Đường Nhân thương Lục Đông Đình như vậy, nhất định là sẽ đuổi kịp để nói mấy câu. Thế nhưng sau khi Diệp Đường Nhân trở về từ Vân Nam, Lục Đông Đình cũng đã đi công tác trở về, bà lại dọn tới trong nhà Diệp Phi Linh, có người nói ghét bỏ vì bà là một bóng đèn kia mà.

Tô Yểu nhìn bát canh giải rượu trong tay thím Trương, "Đưa cho cháu đi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net