Chương 118.2 Em không có nhiều tiền như chồng của chị, ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 118.2 Em không có nhiều tiền như chồng của chị, không có khả năng cho nhiều như anh ta.

Vào mùa thu thời tiết trở nên lạnh hơn, Thượng thành đang ở giai đoạn giảm nhiệt, nếu như đến đúng chính giữa mùa thu, thì từ sáng sớm bầu trời bắt đầu mưa lác đác, vào buổi trưa, mới ngừng lại một chút, Tô Yểu thay quần áo lúc chuẩn bị ra ngoài, mưa lại rơi xuống, bụi mưa phiêu diêu trong không trung sương mù mông lung.

Mưa mùa thu mưa không giống như màu hè rầm rộ, tới cũng nhanh lại đi nhanh, giọt mưa lớn rơi xuống mui xe vang lên tiếng boong boong, mưa mùa thu quá mức triền miên, bầu không khí ngày mưa rất tiêu điều buồn tẻ.

Lúc Tô Yểu lái xe đến trước công ty của Tề Tông Lâm, trùng hợp gặp Tiêu Tống Ly cũng tới đây.

Lúc Tô Yểu lái xe vào hầm đậu xe, thấy Tiêu Tống Ly bước xuống từ một chiếc màu đen dừng ở trước tòa cao ốc, cả người mặc một bộ vét màu xám tro nghiêm túc, dáng người cao to, tuy gầy nhưng không phải suy nhược, có một người trợ lý đi theo đằng sau, nghiễm nhiên đã là có dáng dấp của một tinh anh trong xã hội.

Tô Yểu lái xe hạ cửa xe xuống chào cậu ta, Tiêu Tống Ly nở nụ cười nhàn nhàn với cô, nói đi lên trước đợi cô.

Tô Yểu cảm thấy tính tình Tiêu Tống Ly trước đây quá mức nhạt nhẽo, lúc cậu ta vừa ra đời mẹ cậu ta bởi vì sinh khó mà qua đời, mẹ cậu ta họ Tống, cho nên cậu cô lấy một cái tên đơn giản thô bạo là 'Tiêu Tống Ly' cho đứa con trai này, Tô Yểu vẫn luôn cảm thấy do từ nhỏ Tiêu Tống Ly đã khuyết thiếu tình thương của mẹ cho nên tính tình mới nhạt nhẽo như vậy.

Nhưng hiện tại xem ra, tính tình của cậu ta vốn vô cùng lãnh đạm, trên người mang theo khí tức sắc bén bức người, cũng không che giấu tài năng, khiến người ta vừa nhìn sẽ nhịn không được cảm thấy, đây là nhân vật lợi hại.

Có thể là do cậu ta còn trẻ, không chững chạc từng trải giống như Lục Đông Đình, Tô Yểu hy vọng tuổi trẻ sẽ không trở thành điểm yếu của cậu ta.

Tô Yểu lên trên lầu, Tiêu Tống Ly đã ngồi ở trên ghế ung dung uống cà phê, động tác cao quý ưu nhã, chiếc vét trên người cũng được cởi nút áo, hơi hơi mở rộng, Tô Yểu ngồi ở bên cạnh cậu ta cười nói: "Rất thích hợp với em."

Cho nên nói ý tưởng để cho Tiêu Tống Ly an ổn trôi qua cả đời của cô căn bản là vô nghĩa, cậu ta quả thực rất thích hợp làm một tinh anh ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh hoặc là tàn nhẫn.

"Chuyện em nghiên cứu sinh tiến hành thế nào?" Tô Yểu hỏi.

"Đã nhận được thông báo trúng tuyển của Đại học Colombia."

"Tốt, sau này sẽ là khóa dưới của chị rồi."

Tiêu Tống Ly lắc đầu, "Không phải, chị là sinh viên chưa tốt nghiệp, em là nghiên cứu sinh chuẩn."

Tô Yểu, "..." em lấy bằng cấp ra để nhục nhã chị của em sao?

Tề Tông Lâm mang đầy đủ các bản sao giấy chứng nhận và giấy chuyển nhượng đã chuẩn bị xong từ trước tới, Tô Yểu và Tiêu Tống Ly cũng không có tốn bao nhiêu thời gian liền xử lý xong.

Tô Yểu nhắc nhở cậu ta về sau không nên quên cho cô tiền tiêu vặt, Tiêu Tống Ly nhíu nhíu mi nói: "Em không có nhiều tiền như chồng của chị, không có khả năng cho nhiều như anh ta."

Hoàn toàn chính xác, chỗ này của cô có một tấm thẻ mà Lục Đông Đình cho, ngoại trừ xe là do cô tự mua, hằng ngày phí tiêu dùng nhỏ cô dùng tiền lương của mình, những thứ khác như quần áo giầy dép và trang sức cô đều dùng tấm thẻ này.

Tô Yểu đã quên đã từng xem qua một câu nói ở nơi nào, không lấy tiền mà người đàn ông của mình cho, đó chính là không tôn trọng anh ta. Cô cảm thấy vì lòng tôn trọng của cô đối với Lục Đông Đình, cô xác thực không cần phải ... giả vờ rụt rè ở phượng diện tiền nong này.

Tiêu Tống Ly tới cũng vội vã đi cũng vội vã, bận rộn căn bản không có thời gian ăn cơm cùng với cô.

Tô Yểu không thể làm gì khác hơn là hẹn Cố Liên Y cùng ăn cơm tối, khi về đến nhà, Lục Đông Đình về sớm hơn cô dự liệu, mặc dù nghĩ tới chuyện tối hôm qua, Tô Yểu dù đã qua thời kỳ xấu hổ, những vẫn còn có chút không được tự nhiên.

Hôm sau Lục Đông Đình lại cố ý đợi cô cùng tới công ty, trên đường cô nhận được điện thoại của Tô Khê gọi tới, Tô Yểu liếc mắt nhìn sau đó tắt máy, cuối cùng trực tiếp mở chế độ im lặng không để ý tới.

Thế nhưng cô không nghĩ tới, Tô Khê không có gọi điện thoại được cho cô, đi thẳng đến công ty tới chặn người.

Cô ta đứng ở bóng tối phía bên ngoài thang máy, bãi đậu xe ở tầng hầm ánh sáng mờ tối, tia sáng không có chiếu tới hết tất cả mọi ngóc ngách, rất dễ dàng giấu người.

Tô Yểu bất ngờ không kịp đề phòng bị Tô Khê đột nhiên nhảy ra làm cho hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau một bước, tay của Lục Đông Đình đỡ lấy thắt lưng của cô.

Tô Khê mặc một chiếc áo khoác tây màu đen, tóc quăn màu nâu lượn lờ trên vai, thoạt nhìn rất tiều tụy, cũng khó trách rồi, gần nhất Tô thị xảy ra nhiều chuyện phiền toái, nếu như Tô Hoài Sinh bị cưỡng chế thoái vị, Tô Khê cũng phải đi theo ông ta nghĩ biện pháp, thế nhưng Tô Yểu xác thực nghĩ không ra vì sao cô ta muốn tìm tới bản thân.

"Tô Yểu, chúng ta nói chuyện."

Tô Yểu nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta, "Chúng ta không có gì đáng để nói."

Hôm nay Tô Yểu mặc một chiếc áo gió hải quân màu xanh, đeo giày cao gót nhọn da con hoẵng cao mười phân, bởi vì hai ngày gần đây khẩu vị cũng không tệ lắm, nghỉ ngơi cũng được rất tốt, cho nên cả người khí sắc không tệ, sắc mặt hồng nhuận có sáng bóng, sáng sớm còn làm kiểu tóc xoăn quyến rũ, so với Tô Khê, thì cả người đối phương lộ vẻ tiều tụy không ánh sáng.

Lục Đông Đình vẫn luôn đứng ở bên cạnh Tô Yểu không có lên tiếng, Tô Khê nhìn thoáng qua Lục Đông Đình, dường như muốn anh ta khuyên Tô Yểu nói chuyện với cô ta.

Tròng mắt Lục Đông Đình nhìn về phía Tô Yểu, hỏi: "Muốn nói chuyện sao?"

Tô Yểu nói: "Không muốn."

Lục Đông Đình nắm cả hông của cô, "Vậy thì đi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net