Chương 119.1 Tô tiểu thư, đừng hành động theo cảm tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Đông Đình nói rất rõ ràng, nếu như Tô Khê không hiểu, cũng uổng công sống nhiều năm như vậy, lúc này lập trường của Lục Đông Đình là thiên vị về phía Tô Yểu.

Tô Khê không dám tin mở to hai mắt, lúc này cô ta thực sự là không dám đắc tội với anh, Tiêu Tống Ly lấy được cổ phần công ty từ chỗ Tô Yểu, và lại đang trong thời kỳ mấu chốt ban giám đốc nhằm vào Tô Hoài Sinh, nếu như Tiêu Tống Ly đạp lên một cước...

Hậu quả tuyệt đối là không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu Tống Ly còn ở Tô thị một ngày, sợ là Tô Hoài Sinh khó có thể ngồi vị trí tổng giám đốc an ổn.

Thấy Lục Đông Đình nắm tay Tô Yểu sắp rời đi, cô ta hoảng hốt, tiến lên ngăn hai người lại.

"Tô Yểu." Tô Khê khó khăn cắn môi, da mặt được trang điểm tinh xảo cũng không thể che giấu sắc mặt tái nhợt kia, cô ta rũ tròng mắt, giống như đã ra quyết định gì đó, khẩn cầu nhìn Tô Yểu, "Cô có thể, có thể khiến Tiêu Tống Ly ở trên cuộc họp ban giám đốc, nói chuyện giúp ba ba... "

Cái yêu cầu vô lý này, bất kể là ai nghe xong, sợ rằng đều phải hỉ mũi cười vang.

Đều nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, sự việc còn chưa đến ba mươi ngày, hơn nữa tháng trước Tô Khê còn náo loạn kéo cô tới đồn cảnh sát, kiêu ngạo dương dương tự đắc lên bài học với cô, nhưng bây giờ cô ta lại bỏ xuống lòng tự trọng đi cầu xin cô.

Tô Yểu lại không có dao động chút nào, may mà Tô Khê cũng biết, Tô Yểu không có khả năng sẽ bằng lòng yêu cầu của cô ta, cô ta nói ra những lời này, là do hoàn cảnh bắt buộc không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm một tia hy vọng đi thử một lần.

"Lời này của tôi có thể khiến cô sẽ không chịu nổi, cho dù tôi có nói với cậu ta, cô cảm thấy cậu ta cũng nghe theo lời của tôi sao?" Tô Yểu vẫn duy trì nụ cười, không chút sơ hở thoải mái nói, cô cảm thấy có chút thoải mái, không phải trồng cây là bởi vì muốn được quả sao, chuyện mình làm thì nên thừa gánh lấy hậu quả.

Lúc đầu Tô Hoài Sinh còn có nhiều quần áo để thay đổi, tiền đồ lại tựa như gấm, ngồi vững vị trí người cầm quyền, nhưng mà ban đầu khi Tô Khê và Lục Đông Đình bàn điều kiện muốn thúc đẩy quan hệ hợp tác giữa Tô thị và ngân hàng JBG thì không nên đắc ý quá sớm.

Mà năm đó Tô Hoài Sinh vì muốn nghênh đón hai mẹ con Tô Khê quang minh chính đại vào nhà họ Tô, đã tạo bao nhiêu tội ác?

Tiêu Tống Ly chính là khoản nợ Tô Hoài Sinh phải trả cho những tội ác của mình, hiện tại đòi nợ tới, không khéo trùng hợp gặp phải Tô Hoài Sinh khi hổ xuống đồng bằng, lại càng làm tăng khoản nợ tội ác lên, liên tiếp gặp nạn, ai còn có thể có biện pháp nào đâu?

Lúc này, Khương Sơ Ánh cũng vừa lúc đến công ty ngừng xe đi tới, thấy ba người giằng co, mà ánh mắt Tô Khê thất bại xám trắng, người không biết còn tưởng rằng là người phụ nữ bị Lục Đông Đình vứt bỏ chạy tìm tới cửa.

Khương Sơ Ánh đi tới, cũng không tiện làm bộ như không nhìn thấy, hơn nữa cô cũng biết Tô Khê, Khương Sơ Ánh nhìn Lục Đông Đình lễ phép chào hỏi: "Lục tổng."

Ánh mắt Lục Đông Đình đảo qua người cô ta, ánh mắt rất nhạt gật đầu.

Mà lúc Tô Yểu nhìn thấy Khương Sơ Ánh, theo bản năng nghiêng thắt lưng về trước, cách Lục Đông Đình một tấc.

Lục Đông Đình nhíu mi nhìn cô một cái, thấy mắt cô nhìn thẳng, cố ý kéo cô vào trong lòng, Tô Yểu hơi mở lớn con ngươi màu nâu, tròng mắt Lục Đông Đình ngắm thẳng vào trong mắt của cô, có cảnh cáo, giống như là đang nói: Em lại tránh thử xem?

Khương Sơ Ánh liếc mắt thu hết cảnh mờ ám ngắn ngủi khó làm người phát giác giữa hai người kia vào trong mắt, cô nhẹ hít một hơi, triệt để không nhìn tới bọn họ, ngược lại đi hỏi Tô Khê, "Tô tiểu thư, làm sao cô lại tới nơi này?"

Mà Tô Khê đang hoảng hốt không có nhìn thấy Khương Sơ Ánh, cô ta nỗ lực bình tĩnh, ánh mắt tha thiết lại kín đáo hỏi Lục Đông Đình, " Lục tiên sinh, chuyện ngân hàng JBG rút vốn có thể bù đắp vào chỗ trống hay không?"

"JBG rút vốn, là vấn đề nằm ở chỗ Tô thị, chỉ sợ là cô hỏi lầm người." Mặt Lục Đông Đình không chút thay đổi, khuôn mặt lạnh lẽo thoạt nhìn là không nể nang gì ai.

Tô Khê siết chặt túi xách trong tay, rõ ràng đã bị từ chối, cô lại giống như không đến tường Nam thì không quay đầu, " Lục tiên sinh có thể tranh thủ giúp Tô thị một lần nữa hay không."

"Tôi cho rằng giúp Tô thị có một cơ hội, đã là rất nhân từ, nguyên nhân vì sao thì cô cũng biết." Lục Đông Đình không chút lưu tình từ chối, thế nhưng tiếng nói rất nhạt, cái loại việc thờ ờ không liên quan đến mình này, rất dễ dàng làm cho người đi khẩn cầu cảm thấy tuyệt vọng.

"Lần kia tôi vốn cũng không muốn náo loạn khiến Tô Yểu phải tới đồn cảnh sát, là... " cô ta nhìn thoáng qua Khương Sơ Ánh.

Khương Sơ Ánh phản ứng cực nhanh, thấy Tô Khê không lựa lời mà nói là do cô ra chủ ý, Khương Sơ Ánh kéo cô ta lại, "Tô tiểu thư, đừng hành động theo cảm tình."

Nhìn giống như là đang quan tâm cô ta, không muốn để cho cô ta hoảng sợ, lúc đó Tô Khê quýnh lên, cũng không phải điều cô ta mong muốn.

Tô Yểu không có kiên nhẫn, "Việc này cô tìm tôi nói cũng vô dụng." cần gì phải tới tự rước lấy nhục, Tô Yểu bị cô ta dây dưa trong lòng cảm thấy phiền, chân đứng cũng đau, sau đó cô nhíu mày, rất không vui, nói với Lục Đông Đình nói: "Đứng mệt mỏi, đi trước."

Tô Khê giống như là bị một đợt sóng điện mạnh mẽ chạy qua đầu, bao phủ, toàn thân đều rơi vào trong nước biển lạnh như băng, cô ta nhìn về phía ánh mắt đen nháy mà bình tĩnh của Tô Yểu, môi mím chặt không muốn buông tha, giống như nếu lên tiếng, một chút lòng tự tôn còn sót lại của cô ta, sẽ biến mất không còn tăm hơi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net