Chương 119.2: Hiện tại cho dù có người ngoài ở đây,...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 119.2 Hiện tại cho dù có người ngoài ở đây, anh cũng có thể làm như vậy, quang minh chính đại làm.

Tô Yểu thừa dịp xoay người, cố gắng không để lại dấu vết né tránh cánh tay của Lục Đông Đình, Lục Đông Đình bắt lấy tay cô siết trong lòng bàn tay, Tô Yểu giãy giãy, không có kết quả, chỉ có thể kiên trì để anh nắm đi vào thang máy.

Tô Yểu vẫn cảm thấy sau lưng có một đạo ánh mắt yếu ớt, như có như không, lại giống như chưa đủ để đâm thủng cô.

Vào thang máy Tô Yểu một lòng một dạ nghĩ, làm thế nào để có thể rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Lục Đông Đình, Lục Đông Đình liếc nhìn chữ số cao nhất ở trong thang máy, nhìn thoáng qua Tô Yểu còn đang tính tình trẻ con với anh, sắc mặt hơi trùng xuống, "Chơi đủ chưa?"

Động tác của Tô yểu cũng theo tiếng nói của anh mà dừng lại một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Anh đừng lôi lôi kéo kéo em ở trước mặt người khác" nói xong cảm thấy còn chưa đủ, lại bổ sung một câu: "Như vậy không tốt."

"Không tốt?" Lục Đông Đình đột nhiên muốn cười hỏi ngược lại, giọng nói cố gắng ôn hòa, "Khi em ngồi ở trên đùi của anh, mặc váy hai dây quyến rũ anh, có nghĩ tới sẽ có ảnh hưởng không tốt hay không?"

Tô Yểu nghe ra cười nhạo trong giọng nói của anh, vốn đã có thể ném chuyện này ra sau đầu, lại bị Lục Đông Đình mặt không đổi sắc nhắc tới, chợt cảm thấy chuyện như phát sinh ở ngày hôm qua, nhất thời mặt Tô Yểu như bị chín, ngoài miệng cũng không quên phản bác, "Lúc đó cũng không có người ngoài ở đó."

Quan trọng nhất là cũng không có Khương Sơ Ánh, nhìn ánh mắt thản nhiên của Khương Sơ Ánh, cô liền sẽ nghĩ tới lần kia khi ở bệnh viện cô ôm Lục Đông Đình âm thanh ẩn nhận nức nở, cô cảm thấy rất không được tự nhiên.

Hơn nữa, Tô Yểu còn không có khôi phục lại tinh thần được tốt như Lục Đông Đình, anh đã giống như là một người không có chuyện gì xảy ra, chỉ còn cô là vẫn đang ở trong tình trạng hồi ức, đương nhiên sẽ có chút không được tự nhiên.

"Hiện tại cho dù có người ngoài ở đây, anh cũng có thể làm như vậy, quang minh chính đại làm."

Lục Đông Đình nói một câu không giải thích được, chữ 'làm' cuối cùng anh còn nhấn mạnh, một lúc lâu Tô Yểu mới phản ứng được anh nói 'Làm như vậy' là 'Loại nào làm' .

Tô Yểu đã bắt đầu nghĩ mình làm những chuyện kia, không khỏi cảm thấy rất đáng ghét vừa thẹn thùng vừa đỏ mặt, sao có thể nói ra câu không cần mặt mũi như thế, cho dù trong lòng suy nghĩ cuồn cuộn như vậy, cô vẫn giả bộ lơ đểnh, cười nhạt một cái nói: "Khẩu vị của anh thật nặng."

"Không nặng sao có thể lấy em?" Lục Đông Đình thiêu mi hỏi ngược lại.

Con ngươi đen kịt thâm thúy trầm trầm nhìn cô, trong mắt xuất hiện ý trêu đùa nhàn nhạt.

Tim Tô Yểu đập rộn lên liếc nhìn anh, thấy ánh mắt của anh càng ngày càng sâu, nụ cười trên khóe miệng cũng đã biến mất, là muốn phát sinh khúc nhạc dạo gì gì đó sao.

Tô Yểu đột nhiên dời khuôn mặt đi chỗ khác, ánh mắt lóe lên hỏi: "Tô gia gặp phải tình trạng như hiện tại, là anh làm sao?"

Vẻ mặt Lục Đông Đình khôi phục như bình thường, tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng giống như tiếng trời, "Trợ giúp mà thôi."

Thực sự, nếu như không phải Tô Khê dùng Tô Yểu để tính toán anh, ngoan ngoãn, không phải được một tấc lại muốn tiến một thước, Tô Hoài Sinh nói không chừng sẽ không gặp tình trạng thảm bại như bây giờ.

Một là Tô Yểu không nghĩ tới Lục Đông Đình sẽ thừa nhận như vậy, hai là không nghĩ tới đúng thật là anh, nghĩ lại, cho tới bây giờ anh vốn không phải là một người có lòng hữu nghị gì.

Một giây kế tiếp trịnh trọng nhìn Tô Yểu, ngón tay nắm lấy cằm của cô, "Trên thế giới này chỉ có anh tính toán người khác, còn chưa tới phiên người nào có thể đánh chủ ý tới trên đầu anh, hiểu không?"

Đường nét trên mặt rõ ràng, nổi lên một tia cười nhàn nhạt, có cảm giác giống như một loại uy nghiêm cao cao tại thượng và đê tiện.

Mí mắt Tô Yểu chớp động vài cái, giật giật lại không có lên tiếng, anh làm bộ cúi đầu muốn hôn lên, 'Keng' một tiếng, thang máy mở, Tô Yểu giống như mới tỉnh lại từ trong mộng, hất tay của anh ra, cũng không quay đầu lại nhanh chân đi ra.

--------

Ánh mắt Khương Sơ Ánh nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Đông Đình, anh nắm thật chặt tay Tô Yểu, siết thật chặt, Tô Yểu không để cho nắm, muốn rút ra, anh nhìn cô ta uy hiếp một cái, ý bảo cô ta ngoan ngoãn một chút, Tô Yểu cúi thấp đầu đi về phía trước, anh nhìn cô ta, khóe môi hơi nhếch lên, giống như phù dung sớm nở tối tàn, thoáng qua rồi tan biến không còn dấu tích.

Ban đầu Khương Sơ Ánh còn tưởng chính mình hoa mắt, nhưng lý trí nói cho cô biết, không nhìn lầm.

Khương Sơ Ánh đang có chút ngẩn ngơ khó chịu, thì đột nhiên bên cạnh truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh từng chữ của Tô Khê: "Nếu không phải là Lục Đông Đình kết hôn với cô ta, cô ta có thể lấy được cổ phần của công ty sao?" Cho dù là Tô Hoài Sinh hay là cô, cũng không có chiếm được chỗ tốt nào từ Tô Yểu!

Tô Khê cười tự giễu, "Mọi thứ đều là do vận mệnh trêu cợt người mà thôi, Lục Đông Đình biết rõ lòng dạ cô ta không tốt nhưng vẫn còn có thể cưới cô ta, cũng không biết là bị rót cái thuốc mê gì?"

Khương Sơ Ánh suy luận rất rõ ràng, chỉ hơi để ý một chút, liền có thể hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Khê.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net