Chương 120.1: Khương Sơ Ánh...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Logic của Khương Sơ Ánh cực kỳ rõ ràng, hơi chút lý trí, đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tô Khê.

Cho nên, Tô Yểu kết hôn với Lục Đông Đình, là vì muốn lấy được cổ phần của Tô gia.

Cô làm luật sư đương nhiên rõ ràng, ở trong giới này, bên trong các gia tốc, quan hệ thông gia sẽ mở ra mạng lưới quan hệ rất lớn, cũng không phải không ai vì đảm bảo lợi ích của con cái mình mà đưa ra loại di chúc này.

Tô Khê nói xong, thấy Khương Sơ Ánh nhìn cô, vẻ mặt nghiêm trọng, dáng vẻ đăm chiêu nhíu mày, Tô Khê mới ý thức được mình nói sai, có chút ngượng ngùng lại ảo não.

Khương Sơ Ánh dường như nhìn ra cách nghĩ của cô, bình hòa an ủi: "Cô yên tâm đi, tôi là luật sư, loại chuyện này đã gặp nhiều, nhưng cô nên nhớ kỹ, thời điểm mấu chốt, pháp luật chính là vũ khí mấu chốt, còn có, nói chuyện thì phải nhớ không thể hành động theo cảm tình."

Lời nói không khỏi quá mức khách sáo, nhưng có thể hiện xuất thân là một luật sư có danh tiếng được rèn luyện hàng ngày. Thật ra, cô dùng câu nói này để biện hộ cho hành vi ngăn lại lời nói vừa rồi của Tô Khê.

Tô Khê miễn cưỡng gật đầu, Khương Sơ Ánh giống như vô ý nói: "Lần trước cô nói, người đẩy ngã mẹ cô chính là... Tô Yểu?"

Tô Khê sâu xa giương mắt nhìn cô: "Đều là hiểu lầm."

Khó khăn mấy chữ để ứng phó, vẫn chưa nói đến cùng thế nào là hiểu lầm.

Tô Khê cũng không phải người ngu xuẩn, thời khắc cô đều duy trì trạng thái cảnh giác, nghe Khương Sơ ÁNh hỏi như thế, nhớ lại hai người dù thế nào cũng chỉ là xã giao hời hợt mà thôi, lần trước Khương Sơ Ánh đưa ra lời đề nghị cho cô, tuy nói Tô gia nếm được chút ngon ngọt, nhưng kể từ bây giờ nhìn hậu quả liền biết, hoàn toàn là mất nhiều hơn được.

Mọi người đều ích kỷ, hiện giờ cô không khỏi có chút oán hận đối với chủ ý này của Khương Sơ Ánh, con đường luật pháp gì đó, cô ở Tô Thị nhiều năm như thế, đã sớm hiểu rõ người có bản lĩnh dùng pháp luật đều không nhiều.

Mà còn, lúc đó chẳng phải cô mượn pháp luật để mưu lợi cho bản thân sao, hiện giờ uy hiếp Lục Đông Đình một lần rồi, rốt cuộc đừng nghĩ chiếm được ưu đãi gì từ chỗ anh nữa.

Tô Khê nghĩ đến đây, cả kinh, giống như điện xuyên qua đầu, vẽ ra khả năng cô chưa nghĩ tới, Lục Đông Đình sao có thể là nhân vật mặc cho người khác xâu xé? Tô gia dính phải sai lầm liên tiếp, có thể hay không, chính là... do Lục Đông Đình làm?

Tô Khê mạnh mẽ nhìn về hướng thang máy, sắc mặt càng thêm trắng xanh.

Đột nhiên thư ký của Tô Hoài Sinh gọi điện thoại tới, nói cho cô, hiện giờ Tiêu Tống Ly đến Tô thị, lấy thân phận của cổ đông lớn tiến vào Hội đồng quản trị, hơn nữa có tư cách sử dụng quyền biểu quyết, trên hội nghị cao tầng lúc xế chiều, anh khẳng định sẽ là người đầu tiên bãi miễn chức vụ của Tô Hoài Sinh.

"Tôi lập tức quay lại." Tô Khê đang ủ rũ, hùng hồn rời đi.

Khương Sơ Ánh nhìn bóng lưng của cô, khóe mắt hơi xếch lên nhẹ nhàng nháy hai lần, qua một lát mới xoay người đi vào thang máy.

...

Tô Yểu đến văn phòng, mở ra thông tin nội bộ của công ty xem tin tức xong, sau đó bắt đầu làm chuyện đầu tiên, qua một lúc lâu sau cô đi tìm người của phòng thư ký thẩm tra đối chiếu số liệu hạng mục, thấy Khương Sơ Ánh cầm văn kiện trong tay đi về hướng văn phòng của Lục Đông Đình.

Cô thẳng sống lưng chào hỏi: "Luật sư Khương..."

Khương Sơ Ánh cười nhạt khẽ gật đầu với cô, 170cm, đi giày cao gót, vô cùng có khí thế, thêm nữa mặt mày anh khí, rất khó để cho người ta bỏ qua sự tồn tại của cô.

Khương Sơ Ánh vốn là một đầu tóc chạm vai, xem ra càng thêm tích tụ lãnh đạm giỏi dang và ngạo mạn, lúc này tóc cô hơi dài ra chút, vẫn hơi quăn một chút, cả người đều dịu dàng, có vẻ quyến rũ.

Thư ký nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Sơ Ánh, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, sau khi Khương Sơ Ánh đi vào, cô nhỏ giọng hai câu với Tô Yểu: "Dáng người luật sư Khương này, hoàn toàn là giữ gìn cẩn thận, mà cô có phát hiện không, miệng và mũi rất giống Miranda Khả Nhi."

Tô Yểu cười xem văn kiện.

Thư ký theo sát mà cảm khái nói một câu: "Đây là khác nhau giữa người với người, cô ấy 28,29 cũng chỉ lớn hơn tôi một hai tuổi, hiện giờ người ta đã là luật sư nổi tiếng, tôi ấy à, lăn lộn nhiều năm như thế, vẫn chỉ làm mấy việc vặt."

Tô Yểu nghĩ không cần phải u oán như thế, chúng sinh đều khổ, mỗi người đều khác nhau, không nhìn nhìn mà thấy được Khương Sơ Ánh quá mức thoải mái, tuổi của cô ấy, có thể làm ra trò trống trong giới luật sư, sau lưng phải trả giá cũng rất nhiều.

Nếu không thì, lúc trước làm sao Lục Đông Đình có thể nhìn tới cô ấy.

Ánh mắt Tô Yểu nhìn chằm chằm con số trên tờ giấy trắng, một đám khiến cô hoa mắt.

"Tô Yểu?" Thư ký gọi cô, Tô Yểu không nghe thấy, thư ký nghi ngờ, lại gọi bên tai cô: "Lục phu nhân!"

Tô Yểu nhanh chóng hoàn hồn: "Uhm?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net