Chương 120.2: Gần một tháng không làm, chẳng nhẽ em không muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Gọi cô là Lục phu nhân cô liền đáp lại rồi?"

Tô Yểu quen biết vị thư ký này, sau khi làm tổng giám sát, bởi vì nguyên nhân công việc, hai người tiếp xúc rất nhiều, cho nên quan hệ cũng không tệ lắm, Tô Yểu lấy một chút tiểu quyền trêu đùa cô.

"Lục phu nhân, hạ thủ lưu tình!" Thư ký giả bộ yểu điệu cầu xin tha thứ.

"Cô đừng náo loạn." Tô Yểu xuy cô.

Vừa vặn, Khương Sơ Ánh kéo cửa đi ra ngoài, nghe lọt được trò đùa của hai người, sắc mặt cô giống như gật đầu ý bảo rời đi.

Trước khi rời đi ánh mắt trong trẻo lại du tẩu trên người Tô Yểu một lần,không biết vì sao Tô Yểu cảm thấy được ánh mắt của cô có thâm ý khác, cô híp mắt, muốn đi nghiên cứu, Khương Sơ Ánh đã quay đầu, giày cao gót rơi xuống đất có âm thanh đi ra trong phạm vi tầm mắt của cô.

Đều là phụ nữ, rất nhiều khi đều có thể từ vẻ mặt của đối phương suy đoán ra tâm tư ẩn sâu trong đó, Tô Yểu vừa rồi thấy lúc cô ta nghe được thư ký gọi Lục phu nhân, dường như hơi nhíu mày một chút.

...

Lúc giữa trưa Tô Yểu ăn cơm xong trở lại văn phòng, cầm cốc đến phòng trà rót nước uống, hiện giờ là thời gian nghỉ trưa, dường như trong văn phòng không có ai, phòng trà lại càng an tĩnh hơn.

Tô Yểu đứng trước bàn nước, dựa vào vật trang trí bên cạnh, đứng nghe âm thanh nước sôi trong bình đến xuất thần, đột nhiên có người vỗ tay phát ra tiếng, dọa cô nhảy dựng lên, vừa muốn xoay người nhìn là ai đột nhiên xuất hiện.

Một âm thanh đã dẫn đầu vang lên bên tai: "Tới ly cà phê."

Âm thanh trầm thấp quen thuốc, Tô Yểu có chút tức giận quay đầu, thấy ánh mắt anh tràn đầy trêu đùa, tự nhiên trong lòng không vui vẻ gì, nhàn nhạt liếc anh một cái: "Hiện giờ là lúc tan tầm, tự mình làm đi."

"Thời gian tan tầm thì sao?"

"Thời gian tan tầm thì anh không phải lãnh đạo của em, có tay có chân còn sai em sao?" Tô Yểu nửa thật nửa giả, nhìn anh có chút đáng đánh đòn.

Lục Đông Đình từ trên cao nhìn xuống cô, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng, từ trong khoang mũi phát ra tiếng hừ lạnh, cau mày nói: "Anh thấy em đúng là được một tấc lại muốn tiến một bước, không có quan hệ cấp trên cấp dưới, còn có quan hệ vợ chồng, ngay cả làm cho ly cà phê cũng không muốn, còn kén cá chọn canh, em làm vợ thế nào đấy?"

Lục Đông Đình dạy dỗ người khác, thật sự là dáng vẻ nghiêm túc, Tô Yểu căn bản không thể phản bác, ngẫm lại anh cũng thật sự là ngây thơ, học dáng vẻ của anh lườm anh xong, xiết chặt chén nước muốn đi.

Đột nhiên cổ tay bị người khác túm chặt, tay khác của anh đang pha cà phê, đầy cũng không nâng lên nói: "Em qua đây đừng động."

Tô Yểu mệt mổi nói: "Lục tổng đúng là người không ăn khói lửa nhân gian, máy cà phê cũng có thứ tự đó."

Lục Đông Đình nghe cười nhạo của cô, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt rất nghiêm cẩn, sau đó đứng thẳng người, che ở trước mặt cô: "Nói một chút, em còn không được tự nhiên cái gì?"

"Em không có." Tô Yểu lập tức thẳng tắp sống lưng, theo bản năng lui về sau một bước, sau lưng chống lên góc cạnh thô sáp, anh lại tiến thêm một bước, cô không có đường rút lui.

Tô Yểu nhìn thoáng qua bốn phía u tĩnh, ánh mắt lóe ra, một chút, không phải đặc biệt nắm chắc nhắc nhỏ: "Anh chú ý ảnh hưởng một chút."

"Em muốn anh chú ý ảnh hưởng gì?" Lục Đông Đình dừng lại, vẻ mặt không quá hiền lành, âm thanh trầm thấp mê hoặc, cứ như vậy vứt lại vấn đề cho cô.

Tô Yểu quay đầu đi né tránh sự tiếp sát của anh, vừa nghe lời đáp: "Anh như vậy, sẽ tạo cho nhân viên thấy hình tượng không đứng đắn."

"Không đứng đắn? Anh còn không biết chuyện vợ chồng cùng ăn cơm đi ngủ như thế nào là không đúng đắn, em nói cho anh biết xem?" Hô hấp của anh dâng lên gần cô, khí tức ấm ướt xâm nhập vào từng lỗ chân lông của cô, Tô Yểu không nhịn được run sơ một chút, đồng thời vẫn muốn quy trì cảnh giác nhìn xung quanh, sợ có đồng nghiệp đột nhiên tiến vào.

Tay Tô Yểu ngăn lại trước ngực anh, giương mắt nhìn về phía Lục Đông Đình, anh hơi ép mặt xuống gần cô, mũi cao thẳng dường như muốn chế trụ cô, môi mỏng nhạt chỉ cần xuống thêm một chút nữa, liền chuẩn xác không lầm rơi vào trên môi cô.

Hô hấp của cô bị anh gần kề, càng thêm dồn dập, tay cô lung tung sờ soạng xung quanh, dường như một tìm cái gì để nắm lấy, trong lòng bàn tay chống đỡ vào cạnh bàn bên cạnh, anh liền đem thắt lưng của cô bao quát lại, Tô Yểu mở to mắt nhìn anh, giọng nói kích động xấu hổ giận dữ: "Anh đừng ở đây làm xằng bậy."

"Gần một tháng không làm, chẳng nhẽ em không muốn?"

Tô Yểu tự nhiên đỏ mặt, anh không kiêng nể gì dùng môi mỏng đi vuốt ve môi dưới của cô, Tô Yểu giống như người bị chạm đến thịt mềm trai ngọc, lập tức nhấp miệng lại, đề phòng cảnh cáo trừng mắt nhìn anh.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net