Chương 121.1: Trở về lại dạy dỗ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Yểu tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể ngửa đầu ra sau để trốn, cũng bởi vì lời nói rõ ràng vừa rồi của anh mà cảm thấy thẹn.

Lục Đông Đình thấy tròng mắt của cô chuyển loạn, sợ bị người phát hiện dáng vẻ sợ hãi, tay giữ sau ót của cô, cắn cắn môi dưới của cô, môi dán lên môi hỏi: "Có thể thật sự một chút không?"

Âm thanh của anh cực kỳ dịu dàng mê hoặc, nói xong liền chiếm lấy môi dưới của cô, lúc cô đang vô tri vô giác liền dẫn đường cho cô.

Đến giữa trưa, Tô Yểu đã có thể rõ ràng cảm giác được chỗ bên dưới của anh cứng rắn lên, tuy không quá nhìn ra được, nhưng ở khoảng cách thân cận thế này, sản sinh ma sát da thịt, cho nên cực kỳ rõ ràng.

Tô Yểu run rẩy, lưng căng thẳng, tựa như lúc bị sóng nhiệt vây quanh, vài giọt nước lạnh lạc ở trên làn da, lỗ chân lông hơi có cảm giác co rút lại, để cho cảm quan đều nhanh chóng phóng to lên.

Lúc cô ở thời kỳ trưởng thành, cô không thích người đàn ông có râu, thích cái loại trắng trẻo nõn nà, nhưng sự thực chứng mình, sự yêu thích của phụ nữ sẽ thay đổi theo thời gian, giống như loại kinh nghiệm ổn trầm như Lục Đông Đình, khí chất bản thân ổn trọng, lúc có một chút râu, sẽ làm cho anh tăng thâm vài phần đàn ông thành thục gợi cảm.

Mà hiện giờ Tô Yểu cực kỳ thích loại hình này.

Lục Đông Đình một tay tiếp tục vòng qua eo của cô, một tay ấn chặt đầu của cô, hôn một chút lại rời ra một chút, sau đó mút lấy môi trên của cô.

Hôn môi như gần như xa qua lại, Tô Yểu bị anh kéo, lông mi rung động, kìm lòng không đậu đón ý đùa của anh một cái, khi anh chiếm lấy môi trên của cô, môi cô hơi khép lại, nhẹ cắn lấy anh.

Thấy cô từ từ chủ động, nụ hôn của anh mới bắt đầu trở nên mãnh liệt, cạy mỡ hàm răng của cô, chiếm lấy đầu lưỡi non mềm của cô.

Nước đã sôi, bình nước trở nên yên tĩnh, tất cả phòng nghỉ chỉ còn một đôi nam nữ ôm hôn kịch liệt và tiếng nước miếng.

Lúc Tô Yểu được thả ra, cô nửa trợn tròn mắt, trừng mắt nhìn anh, dùng đầu ngón tay sờ sờ quai hàm của anh.

Lục Đông Đình mất tiếng, nửa trêu đùa nói: "Không phải không cần sao?"

Tô Yểu trợn mắt nhìn anh, lại không biết hiện tại chính mình sóng nước mênh mông, đôi má hồng như hoa đào, vẻ mặt kia có chút ảo não, vài phần hờn dỗi, lại có chút ngượng ngùng.

Lục Đông Đình bị cô nhìn đến cổ họng căng thẳng, tay dọc theo sống lưng của cô lưu luyến di dời, nắm lấy nơi đẫy đà trùng điệp của cô nhéo một cái, ánh mắt thâm sâu chiếm lấy cô: "Em lại trừng xem."

Trước ngực cô đau xót, cắn môi hừ một tiếng.

Một cánh tay kia của Lục Đông Đình cũng bắt đầu với đi vào trong váy của cô, Tô Yểu khẩn trương co người lại, một tay duỗi xuống muốn lao ra giữ lấy bàn tay được một tấc lại muốn tiến một thước của anh.

"Nơi này là phòng nghỉ!" Tô Yểu muốn ngăn anh lại, nhưng thần kinh đại não lại bởi vì hành vi giống như ăn trộm này mà không hiểu sao cảm thấy hưng phấn, tay chân bủn rủn, bắt lấy tay anh cũng không được nhiều mạnh mẽ, ngược lại làm cho người ta cảm thấy là hoàn toàn nghênh đón.

Tô Yểu đã cảm thấy chính mình nóng lên, cô ngăn cản cũng vô dụng, dưới tình thế cấp bách, lấy bóp mông anh một cái.

"Vừa rồi gà xé cay ở căn tin có chút mặn, mấy ngày nay dì ghẻ ghé thăm lại không thể uống nước đá, lúc trở về khát chết tôi rồi."

"Uống chút nước chanh đi...đi"

Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ngoài cửa đồng thời im bặt.

Hai vị trợ lý tổng giám sát lúc này đứng chết ở cửa, nhìn bàn tay mảnh khảnh trên mông Lục Đông Đình kia hồi lâu không dời mắt được.

Thật lâu sau mới phản ứng kịp, mạnh mẽ xoay người đi ra ngoài: "Hình như quên mang theo cốc nước."

"Tôi đi lấy với cô."

Trợ lý kìm nén cười, dùng miệng nói: "Lục tổng và Tô Yểu!"

Trợ lý kia nói: "Làm sao cô biết, nhỡ đâu là Lục tổng với nữ nhân viên nào đó sau lưng Tô Yểu?"

Trợ lý còn lại đi xa một chút mới dám nói: "Mắt cô mù sao, không phát hiện góc áo gió kia sao, là áo hôm nay Tô Yểu mặc."

"Má ơi, cho tới bây giờ cũng chưa thấy bọn họ động đậy gì trong công ty, còn tưởng rằng cuộc sống vợ chồng không được, ai ngờ bạo dạn như vậy."

Tô Yểu im lặng thu tay, chôn đầu, hi vọng chính mình biến thành một con chim đà điểu, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại bên ngoài càng lúc càng xa, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Cô nắm lấy tây trang của anh, mặt cũng chui vào rồi, cô thề, về sau sẽ không để cho anh động đến một cọng lông tơ nào của cô lúc ở công ty.

Đang nghĩ ngợi, cô đã làm ra hành động, đẩy Lục Đông Đình đang mang vẻ mặt âm trầm ra.

Lục Đông Đình nhíu mi liếc cô một cái, cực kỳ rõ ràng, người đàn ông được nửa đường bị cắt ngang đang cực kỳ căm tức, Tô Yểu đang hốt ha hốt hoảng sửa lại quần áo.

Anh mím môi, chậm rãi lấy tay chỉnh lại cà vạt, im lặng hồi lâu nhìn cô, ánh mắt cực kỳ trầm, tiếng nói nhàn nhạt gợi cảm, nghiêm trang nói: "Nghe nói buổi sáng bộ phận tài vụ chuyển báo cáo quý lên, lấy ra mang đến văn phòng anh."

"Bảo người khác đi." Tô Yểu cầm cốc nước cũng không thèm nhìn anh một cái, lập tức đi ra ngoài.

Lục Đông Đình chậm rãi theo sau cô, lúc đi ra khỏi phòng trà, thấy cô cúi đầu như nhìn tiền lẻ xem có rơi trên đất không, tay lại vỗ một cái lên mông cô: "Trở về lại dạy dỗ em."

Tô Yểu dường như là chạy mất dép, trở lại văn phòng giơ lên cốc, lại thấy không có gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net