Chương 123.1: Luật sư Bitch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giống như uống một bình rượu, ngay cả can đảm cũng thấy chát chúa, Tô Yểu không biết chính mình vì sao muốn làm anh mất hứng, thật ra cho dù cô ly hôn với anh, cô cũng sẽ sử dụng tiền bạc không thiếu, 15 % cổ phần của Tô gia kia, hoa hồng không ít, Tiêu Tống Ly cũng không vứt bỏ cô.

Cô chỉ là, ngày này tới nên lòng tràn đầy phức tạp, bản thân anh cũng không có ý tứ gì khác, nhưng giống như thiết chùy vậy, dùng đầu sắc nhọn kia gõ xuống, gõ lại gõ, nhẹ nhàng một chút liền bao lấy cô khiến cho cô không có chỗ nào phát tiết ngoài cái miệng nhỏ của mình, những cái này tan vỡ, không có chỗ nhả ra tức giận, liền có dấu hiện phun trào.

Rốt cuộc ánh mắt cô cũng dời khỏi vách thang máy, dùng khóe mắt lan tràn ý cười nhìn anh.

Lục Đông Đình cúi đầu im lặng nhìn cô, trước sau như một không nhìn ra cảm xúc trên khuôn mặt lạnh lùng, chỉ có ánh mắt kia, thâm lạnh khiến người ta dâng lên từng đợt ý lạnh sau lưng, thang máy đinh một tiếng mở ra, đã đến tầng một, anh cau mày nhìn cô một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Từ đầu đến cuối, anh không hề nói gì.

Bởi vì anh họp, cho nên lúc rời công ty đã gần tối, xe chạy về phía trước, cuối cùng đến chỗ đường cao tốc mới được buông lỏng một chút.

Đầu mùa đông cuối mùa thu, phía chân trời đã sớm ám trầm, tối một mảnh.

Tô Yểu dựa vào cửa kính xe, nhìn cửa sổ bắn ngược lại ánh đèn nê ông, còn có đồng hồ phản quang trong xe rất không rõ ràng, Tô Yểu tựa đầu trật một chút, thấy khuôn mặt anh nghiêng một bên.

Cô nắm chặt túi ở trên đầu gối, gắt gao cầm lấy, giống như bên trong có thứ gì, một khi buông tay, sẽ chạy hết ra ngoài.

Ngón tay cô hơi lạnh lơ đãng ngăn cách qua lớp áo sơ mi, sờ bên dưới bụng một chút, đầu ngón tay hung hăng dừng lại, sau đó bên ngoài lại như không có việc gì thu tay lại.

Cô yên lặng nhìn ra ngoài xe đến xuất thần, khóe miệng theo bản năng cong lên, mặt ngoài gió êm sóng lặng, trong lòng đã có giông tố bão bùng.

Trong xe tràn ngập không khí im lặng, một chiếc xe đi vụt qua phát ra âm thanh chói tai, khiến cho thần trí của cô trở về trong nháy mắt.

Tô Yểu ngồi thẳng, quay đầu nhìn anh :"Có thể bật nhạc không?"

Tay thon dài của anh nắm lấy tay lái, nhìn kỹ có thể phát hiện anh vì dùng lực quá nhiều, đốt ngón tay liên tiếp trở nên trắng, sắc mặt anh trầm xuống, tiếng nói ẩn giận: "Có phải em làm gì cũng đều phải trưng cầu ý kiến của anh không?"

Lục Đông Đình hiếm khi ôn hòa, tức giận từ trong thang máy cũng không tồn tại nữa

Tô Yểu vừa mới vươn đầu ngón tay ra muốn bật nhạc, di động của anh liền vang lên, cô rút tay lại, không bật nhạc nữa, sợ ảnh hưởng đến anh nói chuyện điện thoại.

Lúc này xe chậm rãi đứng lại, dừng trước đèn giao thông.

Lục Đông Đình lấy điện thoại ra, phát hiện Khương Sơ Ánh gọi video, vốn tâm tình đang bị người phụ nữ không biết tốt xấu kia phá hủy, không còn kiên nhẫn, mà lại thấy có chút khác thường, Khương Sơ Ánh hoặc là gọi điện thoại, hoặc là gửi tin nhắn, chưa bao giờ gọi video.

Ngón tay anh chạm màn hình, lọt vào trong tầm mắt là hình ảnh tro bụi xi măng khắp nơi, ánh mắt anh nhíu lại, trên mặt đất có vết trầy xước rất nhiều, đến đất cũng lún xuống.

Mở ra video lại không có ai trò chuyện, chỉ nghe thấy tiếng vang bang bang, anh kiên nhẫn chờ, sắc mặt dần ngưng tụ lại.

Theo sát đó, bên kia truyền đến tiếng người đàn ông thô kệch hùng hậu, giọng Newyork chính thống: "Cô luật sư, biết chuyện đầu tiên mà hai anh em tôi ra ngoài muốn làm là gì không? Chính là thiêu chết cô, ha ha."

Một giọng nam hip hop khác phụ họa: "Nếu không phải bọn này không thích phụ nữ phương Đông, còn có thể cho cô hưởng thụ một chút trước khi chết."

Tô Yểu nghe âm thanh ở bên trong, tâm thần cũng rùng mình.

Lục Đông Đình im lặng không nói chuyện, Tô Yểu cũng không nói, lúc này nếu lên tiếng, cực kỳ có thể kinh động đến đối phương, bọn cướp có khả năng lập tức giết chết con tin.

"Chúng ta vượt qua Thái Bình Dương, chỉ vì cố ý đến tìm cô, cảm động sao, luật sư Bitch?"

"A... đúng rồi, lúc trước cô nói vì cô muốn hộ tống bạn trai sao?" Người đàn ông kia phẫn nộ nói, dường như là một cước đạp đổ gì đó: "Hừ, nếu không phải lúc trước anh ta phái người bảo vệ, lão tử liền đánh cho cô thối nát mặt."

"Luật sư, tôi nhớ rõ lúc trước cô nói một câu ở trên tòa: "Quyết định của chính mình, thì phải gánh lấy hậu quá." Âm thanh âm trầm: "Còn nhớ rõ không? Sáu năm hai tháng, liền là kẻ tiện nhân như cô chống án để hình phạt của bọn này hơn sáu năm, hiện giờ biết hậu quả gì sao? Anh em chúng tôi có nghiệp cũ, nghĩ muốn cảm thụ cảm giác cả người bị thiêu như thế nào?"

"Hắc, Neo, anh nói vô nghĩa gì thế, cô ta cũng không thể mở miệng, anh rảnh rỗi, thì khẩn trương di chuyển xăng đi."

Đèn đỏ biến xanh, Lục Đông Đình chuyển tay lái qua bên phải.

Tô Yểu vì những lời này, tim cũng vọt lên cổ họng, cô cũng biết hiện giờ anh muốn làm gì, cô vô cùng bình tĩnh, lại khống chế không nổi lóe ra ánh mắt, không nói gì gắt gao khóa lại mặt anh.

Lục Đông Đình dừng xe xong, vừa nói vừa cởi dây an toàn của anh: "Hiện giờ anh đi xử lý một chút, em đứng ở đây, gọi điện kêu lái xe qua đón được không?

Tô Yểu cố gắng để mình giữ vững bình tĩnh, an phận xuống xe, không cần lắm miệng, nhưng cô tạm dừng một chút, tay có chút run rẩy: "Nghe qua... rất nguy hiểm."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net