Chương 124.2: Sao em lại tới đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc người đối diện với chuyện khó tiếp nhận, sẽ theo bản năng lựa chọn trốn tránh, cô cầm que thử thai ở trong tay, tám vạch đỏ giống như độc châm châm vào đầu dây thần kinh của cô đến phát đau.

Muốn làm sao bây giờ?

Trước giờ cô làm việc và nghỉ ngơi không hề theo quy luật, từ sau khi ở thành phố B về, cảm thấy các phương diện trên người không thoải mái, mới bắt đầu điều chỉnh thói quen làm việc và nghỉ ngơi, ăn uống, vẫn như trước cả ngày sải bước bằng giày cao gót, khuya hôm trước còn vận động kịch liệt với anh...

Tô Yểu dường như đứng ở ngã tư đường, trước mặt là bốn con đường thông suốt, nhưng không biết đâu là kết thúc.

Cô sờ sờ bụng còn bằng phẳng của mình, trong lòng có thể nói là luân chuyển liên hồi.

Cô vẫn không kịp nghĩ thêm, điện thoại trên giường đang dồn dập vang lên, Tô Yểu kiềm chế tâm thần, chạy ra đi nghe điện thoại.

Điện thoại là Diêu Hiện gọi đến: "Tô tiểu... phu nhân..., Lục tổng vào viện rồi."

Quần áo cô cũng không thay, trong đêm chạy đến chỗ bệnh viện.

Lúc cô đến, Diêu Hiện đang nói chuyện với bác sĩ, thấy cô đến, liền kết thúc đối thoại.

Tô Yểu đi có chút gấp, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, trước kia đi giày cao gót chạy chậm đều không thấy gì, giờ đi giày đế bằng, bước chân chỉ hơi nóng nảy một chút, đã cảm thấy bụng dưới co rút.

Mùi nước sát trùng của bệnh viện khó ngửi gay mũi, hiện giờ thời gian không còn sớm, hành lang bệnh viện đều trở nên quạnh quẽ.

Tô Yểu mở miệng bất ổn hỏi: "Như thế nào rồi?"

Diêu Hiện chỉ vào cửa phòng bệnh đóng chặt, một dạng tự cô xem đi.

Tô Yểu nhìn anh một cái, tay đã làm ra phản ứng trước khi đại não nghĩ ngợi, ngón tay chống ở trên cửa, đẩy một cái.

Người đàn ông ngồi trên giường bệnh vẫn mặc áo trong và quần tay, trên người có chút bụi bẩn, tay trái nắm điều khiển từ xa, trên cánh tay quấn mấy miếng băng gạc, trên trán có một vết thương mới, một tay gối ở sau ót, xem tin tức trong ti vi, dáng vẻ hứng thú rã rời, chân dài gác lên nhau ở trên giường, giường trong phòng bệnh VIP cũng có vẻ chật so với anh.

Lúc cô đẩy cửa ra, Lục Đông Đình tưởng rằng Diêu Hiện trở lại, ánh mắt nhìn qua, thấy Tô Yểu đứng ở đó, chân máy nhíu lại, con ngươi sâu như biển.

Tô Yểu nhận được điện thoại của Diêu Hiện, giọng nói nghiêm túc căng thẳng, còn tưởng anh bị thương tổn nghiêm trọng, lúc này thấy anh lười biếng mỏi mệt, dáng vẻ không chút để ý đối với chút vết thương nhẹ không hiểu sau có cảm giác tức giận vì bị lừa.

Lục Đông Đình sau khi nhận được video cầu cứu của Khương Sơ Ánh, lập tức mở định vị, đồng thời báo công an, để cho Diêu Hiện gọi đội phòng cháy chữa cháy đến hiện trường.

Trên đường có chút kẹt xe, lúc anh đến, hai tên cướp đã bị cảnh sát bắt lại, lúc này lửa đã bắt đầu lan tràn, một tòa nhà ngoại thành bị phá bỏ hoang phế và những nhà khác đều đã dời đi, sặc mùi khói, đội phòng cháy còn chưa tìm thấy.

Lục Đông Đình và vài người cảnh sát khác làm tốt biện pháp phòng cháy ít người biết đi tìm người, Khương Sơ Ánh đã lâm vào hôn mê, anh cao nhất, vài cảnh sát khác đều là 1m7, so với Khương Sơ Ánh không cao được bao nhiêu, đó là Lục Đông Đình ôm người đi ra, vài người ở phía sau giải quyết hậu quả.

Nhưng đi đến phòng khách, vì có chiếc đèn cũ nát rơi xuống, vị trí đối diện đỉnh đầu anh, anh lóe lên một cái, tránh ra, bị chút vết thương nhẹ, một cảnh sát khác bị nện trúng đầu đến giờ còn đang cấp cứu.

Lục Đông Đình vốn là vô tâm nằm viện, ngay cả quần áo bệnh nhân cũng chẳng muốn thay, thứ hai là anh ghét bỏ quần áo bệnh nhân không sạch sẽ, cứ mặc quần áo hiện giờ, cũng không bớt sạch được.

Con mắt anh chăm chú khóa lại người cô, bởi vì mệt mỏi mà tiếng nói khàn khàn: "Sao em lại tới đây?"

Tô Yểu đứng một lát, im lặng không tiếng động đi qua đưa quần áo Diêu Hiện mang đến cho anh, mím môi nói, tiếng nói mềm nhũn, không nghe ra khác thường: "Thay đi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net