Chương 125: Không phải anh bị thương vì em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Đông Đình nhìn túi lớn chuyển đến trước mặt, không lập tức đưa tay đi nhận, ánh mắt chốp lấy cô không tìm được bất kỳ tỳ vết gì.

Tô Yểu bị anh nhìn chằm chằm, ánh mắt thanh minh mà sắc bén, giống như một ánh mắt có thể dễ dàng thăm dò hết trong lòng cô đang nghĩ gì.,

Trái tim cô như nổi trống, nhưng khóe miệng tươi cười càng đậm hơn, cô cười ra tiếng: "Anh nhìn cái gì? Cả người bẩn thỉu dơ dáy, nhanh thay quần áo đi."

Lục Đông Đình nhíu mày, không nói chuyện, chộp túi lớn đi vào toilet.

Tô Yểu hỏi hộ sĩ mượn một bộ khăn trải giường mới, chăn đơn mới rồi thay lại.

Lục Đông Đình thay quần áo xong, chỉ thấy cô đang dùng tay chỉnh lại chăn và ga trải giường, sau đó đặt gối mới lên.

Dưới ánh đèn, màu da cô nhẵn nhụi, anh đứng bên cạnh, vừa lúc có thể nhìn ra được viền tai đẹp đẽ của cô, từ vành tai đến lỗ tai có một dây cốt giáp, vốn là tuổi còn rất trẻ, đi một đôi giày thể thao, quần bò ôm lấy mông mà áo gió màu lam, cách ăn mặc lưu loát thoát tục, trên người vừa có sự ngây ngô lại quá độ thành thục gợi cảm.

Cũng không phải nói phụ nữ muốn mặc áo cổ chữ V xẻ đến tận rốn, hay váy dài xoạc đến tận bắp đùi mới là gợi cảm, rất nhiều lúc gợi cảm quyết định bởi khí chất, lời nói và việc làm, giơ tay nhấc chân cũng mang cho người ta cảm giác.

Lúc mới quen không lâu, Tô Yểu ăn mặc rất nhẹ nhàng, thậm chí quá độ thành thục, mặc váy dài ăn cơm với anh, lúc kéo cô đến bên đùi, anh thừa nhận rất có cảm giác, nhưng sự gợi cảm của cô khi đó gió êm gợi tình, hóa trang thật sự sứt sẹo.

Tô Yểu chỉnh lại hết mọi thứ, xoay người thấy anh dựa vào cửa toilet, không nói một lời nhìn chằm chằm cô, môi mỏng nhếch lên cực kỳ khiến người ta có cảm giác nhạt nhẽo bạc tình, nhất là khi anh bình tĩnh không nhúc nhích nhìn cô, luôn khiến cô rất nhút nhát.

Tô Yểu quấn tóc lại sau ót, dùng dây cố định lại: "Ăn cơm chiều chưa?"

Tô Yểu không đề cập đến chuyện đêm nay, cũng không ai chủ động nhắc tới, nhưng không có nghĩa là Lục Đông Đình không nghĩ cách trong lòng, lúc chiều cô vừa cố ý gây hấn trước mặt anh, hiện giờ lại là dáng vẻ phu nhân thuận tình, khiến anh vô cùng không thoải mái.

Trong lòng anh hừ một tiếng: "Chưa."

Tô Yểu ảm đảm cười: "Để cho Diêu Hiện đi mua gì cho anh đi."

Lục Đông Đình trầm giọng: "Anh bị thương thì em lại mang thái độ này, mua đồ gì đó cũng phải sai người khác, em làm vợ như thế sao??"

Tô Yểu nghe vậy không thích cũng không giận, đi giày đế bằng cô thấp hơn anh một cái đầu, cô ngẩng mặt, khóe môi nhấp ra một nụ cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không phải anh bị thương vì em, em còn phải đi theo làm tùy tùng hầu hạ anh sao?"

Lông mày anh nhíu lại đến mức có thể ép chết một con ruồi, lời kia của cô nói ra, ánh mắt anh càng trở nên thâm sâu bất trắc khiến người ta sợ hãi.

Tô Yểu nhìn anh cũng không bị thương gì nhiều, xách túi ở một bên chuẩn bị rời đi, tự nhiên nói: "Từ từ nghỉ ngơi, em về nhà nghỉ đây, để em bảo Diêu Hiện đi mua ít đồ ăn khuya, anh nhớ ăn đấy."

Tô Yểu nói đi vẫn thật sự là đi, cửa phòng bệnh ầm một tiếng đóng lại, Lục Đông Đình tự nhiên mặc một câu "đồ đểu", sau đó quăng gối đầu về phía cửa phòng.

Diêu Hiện đi vào, bị gối đầu của anh bạo lực đánh trúng, cả người đứng không vững, ba ba nhặt gối lên oan ức nhìn anh: "Lục tổng..."

Lục Đông Đình tối sầm mặt lại: "Làm gì?"

"Cái kia, phu nhân bảo tôi hỏi anh muốn ăn gì, để tôi đi mua cho anh..."

"Không ăn, lăn ra đi." Lục Đông Đình xoay người lại, đưa lưng về phía anh.

"A..." Diêu Hiện phẫn nộ lui ra ngoài, trái tim đau đớn đến không thể tự thoát ra, anh trêu chọc ai rồi hả? Kiếm chút tiền lương, vẫn còn vô tội bị thương...

...

Đêm khuya Tô Yểu về đến nhà, lúc đi vào nhà tắm, nhìn thấy trên bồn rửa mặt vẫn còn mấy cái que thử thai đang để bừa bãi, cô giống như quỷ ám đứng ở đằng kia, tay cầm tây một cái, ngón cái lại vuốt phẳng hai lần ở chỗ hai vạch đỏ kia.

Sau đó ngón tay cô vừa động, đem mấy que thử thai bỏ hết vào thùng rác.

Ngày hôm sau là thứ bảy, cô dậy sớm, thay quần áo rời nhà, không quên dặn thím Trương hầm chút canh mang đến bệnh viện.

Thím Trương đáp lại, thấy cô đã lái xe đi mất rồi.

Tô Yểu ở trên đường nhận được điện thoại của Diệp Đường Nhân, lo lắng hỏi cô: "Yểu Yểu, Đông Đình bị thương thế nào, có nghiêm trọng không?"

"Con xem qua rồi, không phải đặc biệt nghiêm trọng, tu dưỡng vài ngày là được rồi."

Diệp Đường Nhân thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Đứa nhỏ này, báo cảnh sát là được rồi, sao còn tự mang người đi cứu cô luật sư kia, còn có, sao cô ta lại gọi cho Lục Đông Đình!"

"Luật sư Khương cũng là người hay trò chuyện với Lục Đông Đình, cô ấy giúp đỡ ông nội không ít, người ta xảy ra chuyện cầu cứu, cũng không nên bỏ mặc, đến lúc đó ông nội cũng biết chuyện, hiện giờ không phải đều bình an vô sự rồi sao mẹ, đừng lo lắng." Tô Yểu bình tĩnh nói.

Diệp Đường Nhân cũng không phản bác lại, nhưng là bắt đầu không vui, nghĩ thầm, rằng bà phải mau đến xem vị luật sư kia như thế nào.

Tô yểu đến bệnh viện, Diệp Đường Nhân cũng vừa đến không lâu, đang nói chuyện với lục Đông Đình, vẻ mặt anh xa cách.

Tô Yểu đẩy cửa ra chỉ thấy Diệp Đường Nhân trước, Diệp Đường Nhân sợ anh đi cứu Khương Sơ Ánh khiến Tô Yểu khúc mắc, bảo anh hò hét người ta lại, dù sao Tô Yểu cũng nhỏ hơn anh gần mười tuổi, tuổi những cô gái nhỏ này, đàn ông nên dùng nhiều tâm tư để cưng chiều.

Ai biết sắc mặt anh cũng không thay đổi, không nói gì nhìn chằm chằm tin tức trên màn hình ti vi, khiến Diệp Đường Nhân tức giận đến mức ra sức đập lên cánh tay không bị thương của anh, bốp một tiếng: "Mẹ mày đang nói chuyện với mày đấy, mày để ý được không? Đừng có giống như ba mày, là loại đàn ông không cưới được vợ!"

Lục Đông Đình cười nhạo: "Thế vì sao mẹ lại gả cho ba?"

"Mắt mẹ anh mù được chưa!"

Lục Đông Đình không nói tiếp.

Diệp Đường Nhân tiếp tục quở trách: "Anh đừng tưởng rằng hiện giờ cưới được vợ thì liền thoải mái, vốn dĩ anh không hiểu phụ nữ, anh có chút tiền, lại có khuôn mặt đẹp một tý liền cho rằng người ta hiếm lạ anh à? Sướng chết anh! Hiện giờ đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ tốt đầy ngoài đường, người ta tuổi trẻ còn hiểu lãng mạn, Tô Yểu nhỏ như vậy, chả khác gì nhìn như con út của anh, anh còn không nhanh giữ lấy trái tim người ta!"

Lục Đông Đình tiếp tục không nói lời nào, khiến Diệp Đường Nhân tức giận đến mức mắt to trừng mắt nhỏ với anh.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net