Chương 126: Định tuyệt thực sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Yểu đi vào nhìn thấy cảnh này.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hai mẹ con đồng thời nhìn qua, vẻ mặt Diệp Đường Nhân thay đổi còn nhanh hơn lật sách, tự nhiên nhảy dựng lên, mặt mày hớn hỏ kéo tay cô, nghiêm túc nói dối: "Tô Yểu tới rồi, vừa rồi Đông Đình kêu tay đau, thương thế kia có vẻ nghiêm trọng, cũng không biết có nhiễm trùng gì đó không."

Tô yểu vẻ mặt mờ mịt, nhìn nhìn anh: "Không phải bác sĩ nói khỏe..."

Lục Đông Đình nghiêm mặt, nhìn cũng không nhìn cô.

Diệp Đường Nhân nói: "Vậy còn bảo bác sĩ đến xem thế nào... đúng rồi, mẹ đi trước đây..."

Diệp Đường Nhân nói xong không cho cô cơ hội phản bác, dẫm giày cao gót rời đi.

Diệp Đường Nhân nói dối hoàn toàn không có chất lượng gì đáng nói, Tô Yểu cũng cười cười không vạch trần.

Cô nhìn nhìn Lục Đông Đình đang nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, ngày mùa thu ánh sáng ấm áp, nhàn nhạt bao phủ lên khắp gian phòng, quăng xuống trên mặt anh cực kỳ nhạt, khiến khuôn mặt anh nhìn càng thêm lập thể.

"Ăn sáng nhé?"

Lục Đông Đình miễn cưỡng cho cô một ánh mắt.

Tô Yểu ngồi trên ghế dựa cạnh giường, cầm lấy một quả táo gọt cho anh, hạ mí mắt nói: "Ông nội có biết chuyện không?"

Lục Đông Đình nhìn thoáng qua dáng vẻ nhàn nhạt của cô, trong lòng hừ lạnh một tiếng, Diệp Đường Nhân cũng biết, Lục lão gia có thể không biết sao?

Liếc thấy cô không chuyện nói nhảm.

Tô yểu đưa táo vừa gọt xong cho anh: "Ăn đi."

Lục Đông Đình có chút chán ghét mà vứt bỏ nhìn thoáng qua: "Không ăn."

Tô Yểu xoay xoay quả táo trong tay, sau đó đặt trên đĩa ở đầu giường, nâng mí mắt nhìn anh một cái, khuỷu tay chống ở trên đùi thoáng nghiêng người qua, cười như không cười nói: "Anh sao thế? Muốn tuyệt thực à?"

Lục Đông Đình quay đầu nhìn thẳng về phía cô, mới phát hiện hôm nay cô chưa trang điểm, ánh mặt trời sung túc chiếu lên mặt cô, khuôn mặt trắng trong thuần khiết, thậm chí có thể thấy được cả lông tơ rất nhỏ, cô cười nhạt, cả khuôn mặt nhìn vô cùng nhã nhặn lịch sự.

Đột nhiên anh duỗi cánh tay ra, túm lấy một cánh tay của cô, sức lực rất lớn, trực tiếp kéo cô từ trên ghế đến trên giường, Tô Yểu nửa nằm úp sấp lại mép giường, theo bản năng đưa tay là chống đỡ, tránh để cho bụng đập vào mép giường.

"Anh làm gì thế?" Cô tức giận trợn mắt nhìn anh, dường như tính lập tức bị kích thích lên.

Lục Đông Đình dùng tay phải nhốt chặt eo của cô, để cả người cô hướng lên trên, vững vàng ở trong lòng.

Tô Yểu cuộn người, muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh, cánh tay anh lại giống như sắt, ngay cả chút khe hở cũng không cho cô tránh thoát.

Lục Đông Đình tâm tình không tồi nhìn cô một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Lại giãy thì có phản ứng đấy."

Những lời này nói với cô cực kỳ hưởng thụ, quả nhiên lập tức không động nữa.

Lục Đông Đình thấy cô yên lặng, lúc này mới tâm bình khí hòa nói chuyện với cô, trong giọng nói khó có được dịu dàng: "Đừng loạn."

Nói xong, lấy tay vuốt vuốt tóc của cô, như là đang an ủi một con mèo bị trêu chọc đến xù lông.

"Em náo loạn chỗ nào?" Tô Yểu giãy dụa: "Là anh cố tình gây sự."

Lục Đông Đình nhìn cô lại bắt đầu không ngại phiền muốn thử vặn bụng anh ra, liền sinh phiền: "Rốt cuộc em muốn thế nào?"

"Em còn muốn hỏi anh thế nào!" Tô Yểu bình tĩnh ngẩng đầu, giọng nói có chút kích động, nhìn anh một cái, hơi bất đắc dĩ rũ mắt xuống, gắt gao mím môi.

Hai người cứ giằng co nhau như vậy, không có ai nói nữa, không khí bị ép đông lạnh đến mức làm cho người ta hít thở không thông.

Tô Yểu bị anh cuốn lấy hốc mắt phiếm hồng, vẫn hỏi cô muốn thế nào là có ý gì? Anh đi cứu người phụ nữ khác, có phải muốn cô thấy tủi thân đến mức rơi mấy giọt nước mắt bày tỏ thương tâm và ghen tỵ thì anh mới cam lòng không?

Tô Yểu càng nghĩ càng giận càng buồn bực, động tác cũng trở nên mãnh liệt, không quan tâm gì hết chỉ muốn rời khỏi, Lục Đông Đình không thể dùng một tay bị thương khác ấn chặt cô, lại bị cô vươn tay ra.

Lục Đông Đình hừ một chút, giọng nói không khỏi tăng thêm: "Tô Yểu!"

Tô Yểu tự nhiên cũng nghe thấy âm thanh kia không thể bỏ qua, cả người cứng đờ, liền an phận.

Qua một lát, cô nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh cứng ngắc trầm thấp: "Sổ sách ngày hôm kia anh còn chưa tính với em, em đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước."

Tô Yểu thật sự là phiền anh luôn mang dáng vẻ cán bộ kỳ cựu giáo huấn người khác, tức giận dâng lên, trái lại càng bật cười đến bình tĩnh: "Em nói không sai, anh muốn tính sổ sách gì với em?

Trong ngực anh phập phồng lên xuống, môi mỏng nhấp lại, vẻ mặt như mưa gió sắp tới, giống như sấm sét vang dội mặt biển, một tiếng kinh lôi liền có thể hù dọa đáy biển ngàn tầng băng lãnh.

Tô Yểu mềm giọng nói: "Em lại không có nói sai..."

"Em thật sự là thiếu dạy dỗ..." Lục Đông Đình lạnh giọng nói xong, liền nhẹ buông tay, xoay người sang chỗ khác lại không nhìn cô nữa.

...

Tuy Khương Sơ Ánh không bị thương nặng, nhưng là trong phổi hít vào quá nhiều khói, sau khi xử lý, vẫn hôn mê đến sáng ngày thứ hai mới sâu xa tỉnh lại.

Lúc tỉnh lại, Qúy Viễn Kiêu đang ngồi ở bên giường nhắm mắt dưỡng thần, từ trên cằm anh có thể thấy được, anh ở đây cả đêm.

Khương Sơ Ánh mới vừa tỉnh lại, cổ họng khàn khàn giống như bà lão: "Viễn Kiêu?"

Quý Viễn Kiêu nghe thấy âm thanh, mở choàng mắt, tròng mắt phiếm tia máu đỏ, qua một lúc mới nhẹ giọng hỏi: "Tỉnh rồi?"

Khương Sơ Ánh nhìn trần nhà trắng đến chói mắt, còn nhớ rõ ngày hôm qua trước khi ngất đi nhìn thấy đám người kia, cả người mặc tây trang màu đen nghịch lửa mà đến, lúc cô cho rằng chính mình cũng sắp chết rồi.

Cô cầm lấy tay Qúy Viễn Kiêu, tối nghĩa hỏi ra miệng: "Lục Đông Đình đâu?"

Quý Viễn Kiêu chấn động, dù sao cũng không quen nhìn cô như thế, trong lòng cô nhớ không phải chỉ là người kia sao, anh tự giễu một tiếng: "Cậu ta chỉ bị chút vết thương nhẹ, không có trở ngại gì."

"Anh ấy cũng đang ở bệnh viện?" Khương Sơ Ánh phất tay khỏi cốc nước mà anh đưa qua.

"Như thế nào, chẳng lẽ em muốn qua thăm?" Qúy Viễn Kiêu cũng không để ý lắm đặt cốc nước xuống bên cạnh, hơi có chút ý tứ trêu đùa, thấy ánh mắt cô tha thiết, anh cười nhạt bổ sung: "Tô Yểu ở đó, em xác định muốn đi qua, bọn họ hình như vì em mà cãi nhau rồi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net