Chương 127.1: Anh thực sự là lo chuyện bao đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cãi nhau?

Khuôn mặt Khương Sơ Ánh không hề huyết sắc xuất hiện một tia lưỡng lự.

Tô Yểu và Lục Đông Đình kết hôn không phải là vì cổ phần công ty nhà họ Tô sao? Hiện tại cô ta đã đạt được mục đích, còn có thể vì ... loại chuyện này mà cãi nhau với Lục Đông Đình? Hay là cô ta không có sở cầu?

Dáng vẻ chăm chú suy tính của Khương Sơ Ánh, rơi vào trong mắt Quý Viễn Kiêu, cũng là có một phen đặc biệt ý tứ hàm xúc, anh cho là cô còn cố chấp muốn đi nhìn Lục Đông Đình.

Ái tình khiến người mù quáng, đơn phương yêu mến khiến người mắt mù, Quý Viễn Kiêu cũng mù vài chục năm rồi, biết rõ cô lưu ý Lục Đông Đình, nhưng mà vẫn không thể nhịn được đả kích cô: "Tô Yểu biết quan hệ giữa em và Lục Đông Đình không?"

"Cái gì?" Khương Sơ Ánh căn bản không có nghe rõ lời nói của Quý Viễn Kiêu, lên tiếng hỏi lại.

Quý Viễn Kiêu trầm mặc một lát, lãnh đạm nhìn cô một cái, "Anh thực sự là lo chuyện bao đồng."

Anh làm bộ xốc lên chìa khóa xe muốn đi, cửa đột nhiên bị mở ra một khe nhỏ, khe cửa xuất hiện một gương mặt lén lút thậm thút nhìn trộm, nhìn thấy Khương Sơ Ánh ngồi ở trên giường vẻ mặt giống như bị bệnh, phỏng đoán trong lòng không sai, lúc này mới đẩy hẳn cửa ra.

Diệp Đường Nhân đứng ở cửa phòng bệnh, sửa sang lại vạt áo vạt quần, chỉ cần giơ tay hoặc nhấc chân thôi cũng có thể nhìn ra đây là khí chất của một vị phu nhân giàu có không tầm thường.

Quý Viễn Kiêu thấy người tới, kinh ngạc một giây, lên tiếng gọi: "Bác gái."

"Ôi chao, Viễn Kiêu? Cháu cũng ở nơi này?" vừa rồi bởi vì góc độ đứng, Diệp Đường Nhân vẫn chưa thấy rõ Quý Viễn Kiêu, hơn nữa bà biết Khương Sơ Ánh, dù sao cũng là một người mà lão Lục xem trọng, thế nhưng bà không nghĩ tới Quý Viễn Kiêu cũng ở nơi đây.

Quý Viễn Kiêu giải thích: "Cháu và Sơ Ánh là bạn bè, nghe nói cô ấy xảy ra chuyện nên tới xem một chút."

"Bạn của cháu..." ánh mắt của Diệp Đường Nhân quan sát không khí giữa hai người một phen, bạn bè gì? Bạn bình thường hay là bạn trai bạn gái? Lẽ nào Đông Đình ra tay cứu Khương Sơ Ánh là bởi vì cô ta là bạn của Quý Viễn Kiêu?

Bà Diệp còn chưa kịp chuyển tư duy tới quan hệ giữa con trai mình và người phụ nữ này là như thế nào, đã bị Quý Viễn Kiêu cắt đứt.

"Bác gái, bác tới nơi này là?"

Diệp Đường Nhân nở nụ cười hai tiếng, "Ah, bác mới từ chỗ Đông Đình qua đây, Tô Yểu tới, bác không muốn làm kỳ đà cản mũi, tiện đường tới thăm luật sư Khương một chút."

Trong lời nói của Diệp Đường Nhân có ẩn giấu thâm ý xem thường rất rõ ràng.

Quý Viễn Kiêu nhìn thoáng qua Khương Sơ Ánh đang rất bình tĩnh, ánh mắt của cô rất thản nhiên nhìn Diệp Đường Nhân, khóe miệng nhỏ bé khẽ mím môi.

Quý Viễn Kiêu nói: "Bác gái, cháu còn có việc phải đi trước, hai người trò chuyện."

Ý đồ đến đây của Diệp Đường Nhân, Quý Viễn Kiêu và Khương Sơ Ánh đều có thể nhìn ra, là tương đối rõ ràng.

Mà Quý Viễn Kiêu cũng có tư tâm mờ ám, muốn để cho Diệp Đường Nhân nhắc nhở Khương Sơ Ánh thật tốt, Lục Đông Đình bây giờ đã là người đàn ông đã có vợ, không nên nghĩ rằng cứ nhớ mãi không quên là sẽ có hy vọng.

Quý Viễn Kiêu vừa đi, trên mặt Diệp Đường Nhân còn đang cười, đoan trang mà xa cách, so với dáng dấp của nụ cười trước mặt Tô Yểu thì một trời một vực.

Ánh mắt của Diệp Đường Nhân rơi vào trên người cô ta, Khương Sơ Ánh chỉ dùng tiếng nói khàn khàn để bắt chuyện: "Lục phu nhân, chào bà."

"Ai, chào cô." Diệp Đường Nhân ngồi xuống chiếc ghế mà Quý Viễn Kiêu vừa mới ngồi, khách sáo hỏi một câu: "Thân thể cô khá hơn chút nào không?"

Khương Sơ Ánh đáp: "Tốt hơn nhiều, may mà ngày hôm qua Lục tổng báo cảnh sát, nếu không... Hậu quả khó mà lường được."

"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, Đông Đình nó cũng không bị vết thương nào làm tổn thương nghiêm trọng, chỉ có Yểu Yểu là sợ hãi." Diệp Đường Nhân ha hả cười, liếc nhìn Khương Sơ Ánh, lại tiếp tục thêm dầu thêm lửa bịa chuyện, "Nếu không phải là tối hôm qua Đông Đình bắt nó về nhà, đứa bé kia phòng chừng sẽ ở lại chăm sóc cả đêm, sáng sớm hôm nay lúc tôi tới, nhìn thấy vành mắt thâm đen của nó cũng không nỡ."

"Cho các người lo lắng, là tôi không đúng, lúc đó tình huống khẩn cấp, tôi đang trò truyện với Lục tổng, cho nên..." Khương Sơ Ánh buông mi mắt, rất xin lỗi nói: "Hy vọng bác gái không nên suy nghĩ nhiều."

Diệp Đường Nhân vung tay lên, "Sao bác có thể suy nghĩ nhiều, cháu yên tâm đi, Yểu Yểu nó cũng sẽ không nghĩ nhiều, cháu an tâm dưỡng bệnh, bác đi trước."

"Bác gái đi thong thả."

Diệp Đường Nhân nói hai câu ba lời nhưng không ngừng nhắc tới Tô Yểu, Khương Sơ Ánh còn không đến mức không hiểu là bà có ý gì, lúc đó không có biểu hiện ra ngoài, lúc này lại nhíu mày.

--------

Chân Diệp Đường Nhân mới vừa đi, Tô Yểu đã đi xuống lầu, tới quầy đăng ký lấy tờ đơn, đến khoa phụ sản làm kiểm tra.

Sau khi lấy được kết quả, Tô Yểu đi xuống sân cỏ ở dưới sân ngồi một lúc.

Cỏ mùa thu có màu xanh ngọc bính, ánh mặt trời ấm áp, trên sân cỏ trẻ con mặc đồng phục bệnh nhân chạy khắp nơi, còn có một số bệnh nhân trong bệnh viện thừa dịp ánh mặt trời tốt xuống sân giải sầu.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net