Chương 128.1: Rốt cuộc có nên nói chuyện này với anh không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cách khoảng cách rất xa, Tô Yểu cũng có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén của anh, hiện tại cô là người đang cất giữ bí mật, vì vậy trở nên càng cẩn thận từng li từng tí lại còn chột dạ.

Tô Yểu quay đầu nhét tờ giấy kiểm tra đang cầm trong tay vào túi xách, cố gắng bình tĩnh lại, động tác vẫn khó tránh khỏi vội vàng như là đang sợ bị anh phát hiện.

Từ trong điện thoại truyền đến âm thanh vô cùng trầm ổn của Lục Đông Đình, càng là như thế, Tô Yểu càng cảm giác bản thân càng thiếu kiên nhẫn.

Qua một giây, Tô Yểu nghe anh nói: "Thím Trương hầm canh, đi lên uống một chút."

Âm thanh truyền cảm mà trầm thấp, khiến người ta rất dễ dàng cảm thấy kiên định, nhưng lần này Tô Yểu lại không có vì vậy mà bỏ xuống được thấp thỏm trong lòng.

Cầm theo túi xách chậm rãi quay trở lại phòng bệnh của Lục Đông Đình, anh đã ăn cơm xong, ngồi ở trên ghế sa lon, trước mặt bày đặt một chiếc notebook, anh đang dùng ngón tay không có bị thương để lướt trên nền di động, Tô Yểu nhìn thoáng qua, hình như là đang xử lý bưu kiện.

Cũng phải, người bận rộn giống như anh, cho dù mới nán lại nửa ngày, cũng có thể chất một đống công việc.

Tô Yểu đứng ở cửa, trong lòng cũng không thoải mái.

Lục Đông Đình thấy cô, giương mắt liếc nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày, "Đã mấy giờ rồi còn ở phía dưới lắc lư, cái bụng không biết đói sao?"

Tô Yểu lắng nghe, "Đang chuẩn bị đi ăn kia mà."

Hơn nữa cô vốn đang dự định đi ăn cơm, chỉ là chưa từng nghĩ quay lại nơi này ăn mà thôi, cho nên cô cũng được tính là không nói dối.

"Thím Trương vừa mang cơm nước cho vào lò vi sóng hâm nóng lại, chờ thêm chút nữa."

Tô Yểu lo lắng không yên, cũng không chăm chú lắng nghe giọng nói của Lục Đông Đình, thực ra bên trong xen lẫn một ít ôn nhu không được tự nhiên.

Tô Yểu ngồi xuống ghế sa lon chỗ bên tay phải Lục Đông Đình, Lục Đông Đình đột nhiên nhìn phía cô, ánh mắt rất bình tĩnh mà nghiêm chỉnh, không hề cố kỵ nhìn cô, cho dù ý thức Tô Yểu giống như đi vào cõi thần tiên, thì lúc này cũng bị cảm giác áp bách sâu đậm này kéo trở về.

"Làm sao vậy?" Tô Yểu sợ bị anh nhìn ra đầu mối, trái tim nhảy bang bang, giả vờ trấn định, cười cười nhẹ nhẹ.

"Vừa rồi đi đâu vậy?"

Tô Yểu giả vờ buông lỏng nói: "Không có đi cụ thể chỗ nào, chỉ là đi dạo một vòng."

Lúc này, thím Trương đã hâm nóng cơm xong trở về, đặt từng cái ở trước mặt cô, có canh bồi bổ, cũng có cơm nước thanh đạm.

Những thức ăn này trên thực tế là thím Trương dựa theo tình trạng của Lục Đông Đình để làm, vừa vặn bà cảm thấy Tô Yểu hiện tại cũng không thích hợp ăn món gì có khẩu vị nặng.

Thực ra sáng hôm nay Tô Yểu là bị phản ứng nôn nghén đánh thức, đứng dậy liền chạy tới phòng vệ sinh, quỵ ở trên sàn nhà, ôm bồn cầu nôn khan, bởi vì không có ăn điểm tâm, cuối cùng ngay cả dịch mật đều phun ra.

Lúc ăn bữa sáng ngửi thấy mùi sữa bò trong dạ dày lại quay cuồng một hồi, sau đó cô chỉ có thể ăn một mảnh bánh mì nướng và một chén cháo nhỏ, hiện tại đã là mười hai giờ, cô sớm đói bụng từ lâu, nhưng cô lại không muốn ăn cái gì.

Tô Yểu nhớ tới phôi thai nho nhỏ trong bụng, có thể đang tích cực chờ đợi thân thể được khỏe mạnh an khang, cô nhịn xuống cảm giác khó chịu, bưng lên bát cơm tẻ bắt đầu ăn.

Lục Đông Đình dựa vào ở trên ghế sa lon, ánh mắt chưa bao giờ rời đi chân mày nhíu chặt của cô.

Tô Yểu gắp một miếng thịt gà nhỏ, mới vừa đặt ở bên môi, đột nhiên sắc mặt thay đổi, chậm chạp không cho vào miệng, cuối cùng đặt miếng thịt ở bên cạnh bát không có di chuyển.

Tô Yểu vừa ăn cơm vừa suy nghĩ, hiện tại cô có phản ứng nôn nghén, có phải chứng minh tình trạng của cô cũng không tính là quá xấu phải không? Nghe người phụ nữ có thai vừa rồi nói cô ta chưa từng có ốm nghén. . .

Nghĩ như thế, khẩu vị ăn uống của Tô Yểu mới tốt hơn một chút.

Chỉ uống một chén canh nhỏ, và ăn một chén cơm nhỏ thôi, cũng đã là không dễ dàng đối với Tô yểu, cô dùng khăn giấy lau miệng, mở mắt ra đã thấy ánh mắt Lục Đông Đình đang nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng Tô Yểu đang có chút thư giãn tự nhiên hồi hộp lên.

Hai tròng mắt Lục Đông Đình sâu đen, thâm thúy được không thấy được đáy, Tô Yểu tự xưng là một người có năng lực kháng cự mạnh, gặp chuyện cũng có thể trầm tĩnh lạnh lùng, nhưng mỗi lần bị anh nhìn như vậy Tô Yểu đều có loại cảm giác co quắp, cái loại cảm giác này không khác với năm đó là mấy, hơn nữa hiện tại bởi vì có việc che giấu, loại cảm giác này càng phát ra mãnh liệt, Tô Yểu nhịn xuống giãy dụa ở trong lòng, rốt cuộc có nên nói chuyện này cho anh biết hay không, bản thân cũng miễn có gánh nặng tâm lý, những mà phải nói như thế nào, đi được tới đâu hay tới đó vậy. . .

"Mệt không? Mệt nhọc thì đi ngủ một lát đi."

Tô Yểu nhớ lại lời bác sĩ dặn tốt nhất nên nghỉ ngơi nhiều ở trên giường, "Em muốn về nhà ngủ."

"Ngủ ở đây một lát đi, buổi chiều anh xuất viện rồi cùng về."

Tô Yểu nhìn về chỗ đang băng bó trên người của anh, "Vết thương lành?"

"Vết thương nhỏ." Lục Đông Đình hời hợt nói, chút thương thế này anh vẫn chưa để vào mắt.

Thế nhưng tối hôm qua Tô Yểu nghe Diêu Hiện nói, tổn thương khá nặng, cần chú ý chăm sóc, cho nên Tô Yểu nói: "Hay anh đợi hai ngày nữa, nhỡ vết thương có làm sao, ở trong bệnh viện có bác sĩ cũng dễ dàng hơn."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net