Chương 129.2: Là người đàn ông bị đánh vào chân...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 129.2 Là người đàn ông bị đánh vào chân, đều sẽ canh cánh ở trong lòng

Cơ thể Quý Viễn Kiêu chấn động, chậm rãi nghiêng người sang nhìn về phía cô, Khương Sơ Ánh chợt hướng khuôn mặt sang một bên, nhưng Quý Viễn Kiêu vẫn nhạy bén phát hiện viền mắt của cô đỏ lên.

"Tình xưa?" Quý Viễn Kiêu nhẹ giọng đọc lên hai chữ kia, dường như cảm thấy buồn cười, cười trong lòng cô luôn tồn tại hy vọng, luôn là không thấy rõ hiện thực, "Phải, cậu ta là nhớ tình xưa, đây còn không phải là bởi vì bây giờ em còn có giá trị lợi dụng với cậu ta sao, nhớ là em có thể giúp cậu ta làm việc! Thế nhưng cũng phải, là người đàn ông bị đánh vào chân, đều sẽ canh cánh ở trong lòng, cho dù có cái gì bên ngoài tình cảm của cậu ta, nhưng em biết tính cách của Lục Đông Đình, muốn cậu ta quay đầu lại, đó chính là nằm mơ."

Quý Viễn Kiêu đọc từng chữ rõ ràng, giọng nói không nhanh không chậm, dùng giọng bình thản nói hết mọi lời, mà Khương Sơ Ánh không đợi anh nói xong, giơ tay ném một cái gối ra, "Đi ra ngoài, không cần anh khái niệm hỗn hào xen vào việc của người khác."

Quý Viễn Kiêu ung dung nở nụ cười một tiếng, ánh mắt lãnh đạm, "Yên tâm, anh cũng không muốn xen vào chuyện hư hỏng của em."

----------

Tô Yểu vừa mới ngủ một chút đứng lên đã qua năm giờ chiều, mở mắt ra nhìn thấy Lục Đông Đình đang ngồi ở chiếc ghế sa lon đối diện cách đó không xa, anh đã thay một bộ vét, tay trái bị tổn thương đã được băng bó lại, thoạt nhìn không giống trạng thái lúc bình thường lắm.

Tô Yểu duỗi người, nhìn mặt trời đang lặn xuống phía tây một chút, ánh sáng không quá chói lóa, làm cho cô có chút ngẩn ngơ, cơ quan cảm giác bắt đầu hoạt động, mùi nước khử trùng ở chóp mũi càng ngày càng rõ ràng, cô mới dần dần tỉnh táo lại.

"Tỉnh?"

Tô Yểu xoay người nhìn về phía Lục Đông Đình, anh buông tạp chí trên tay xống, đứng lên, không có dáng dấp của bệnh nhân chút nào, bên trong trầm ổn trước sau như một, dáng vẻ xác thực rất nghiêm túc.

"Phải đi?" Tô Yểu hỏi anh.

"Uh, đứng lên đi, đã thu dọn xong." Lục Đông Đình đi tới xốc lên chăn của cô.

Tô Yểu bị động tác gần gũi đỡ cô xuống giường của Lục Đông Đình làm cho bất ngờ, hình như còn muốn đưa tay đeo giày giúp cô khiến cô càng hoảng sợ, cô vừa muốn xuống giường rụt chân lại một cái, "Anh làm gì thế?"

Thấy ánh mắt cảnh giác mà kinh ngạc của Tô Yểu, Lục Đông Đình sầm mặt lại, đá đôi giày đế bằng đến trước chân của cô một cái, tức giận nói: "Sủa cái gì, mang giày rời đi."

Tô Yểu nhìn người đàn ông một giây trước còn dịu dàng nói với cô, một giây sau khuôn mặt liền biến sắc, mặc dù biết anh âm tình bất định, nhưng vẫn cảm thấy không thể hiểu con người anh, trong lòng khó tránh khỏi tức giận khó chịu, vì vậy cũng làm mặt lạnh.

Lục Đông Đình đã tỉnh dậy từ sớm, Diêu Hiện cũng đã làm xong tất cả thủ tục xuất viện, Lục Đông Đình chỉ chờ Tô Yểu tỉnh lại liền trực tiếp rời đi.

Thẳng đến lúc rời khỏi phòng bệnh, Tô Yểu vẫn luôn im lặng không nói chuyện, tay lại đột nhiên bị nắm lấy.

Tô Yểu nhíu lông mày, dùng sức muốn rút tay ra, Lục Đông Đình nắm chặt, cô làm sao có thể dễ dàng tránh thoát.

Tô yểu ngẩng đầu, nhìn nụ cười lạnh nhạt trong đáy mắt của anh, có vẻ đắc ý, Tô Yểu tự nhiên muốn phản kháng, đi xê dịch ra xa một chút, đột nhiên trên tay Lục Đông Đình dùng sức, mạnh mẽ kéo cô lại.

Tô Yểu tự nhiên không đề phòng, cả người đụng vào lồng ngực của anh, còn bị anh kéo lùi lại phía sau mấy bước, phía sau truyền đến âm thanh đổ vỡ, sau còn truyền đến tiếng thét chói tai và tiếng khóc thút thít.

Cô vừa quay đầu nhìn, chính là vị trí cô vừa mới đứng, một y tá nam đẩy xe đi qua, bị người bên cạnh đụng vào, đồ đạc rơi hết xuống sàn.

Các bình lọ đựng chất lỏng lăn ở xung quanh, cũng không thiếu mảnh vụn thủy tinh đàn ra thật xa.

Con mắt Tô Yểu lặng lẽ trợn lên, hoảng hồn nhìn tình trạng bi thảm này, theo bản năng muốn đi sờ bụng của mình, đột nhiên đỉnh đầu truyền đến một đạo ánh mắt rét lạnh, tay cô cũng dừng lại, thả lại bên cạnh người.

"Em đi đường kiểu gì vậy? Cũng không nhìn đường một chút, cố chấp giống như con bò vậy." Ban ngày người trong bệnh viện rất ầm ĩ, có đụng nhau cũng là điều khó tránh khỏi, thế nhưng loại chuyện vừa rồi căn bản là do có vài người ra cửa không mang theo mắt mà tạo thành.

Giọng nói của Lục Đông Đình có chút nặng, lần này Tô Yểu tự biết là đuối lý, cũng không có lên tiếng phản bác, tùy anh kéo bản thân đi về phía trước.

Lúc sắp đi đến giữa thang máy, Tô Yểu kéo anh, hỏi: "Không đi chào tạm biệt luật sư Khương một tiếng sao?"

Đây là lần đầu tiên từ đêm qua tới giờ, Tô Yểu chủ động nhắc tới Khương Sơ Ánh, nhưng đổi lấy là ánh mắt lạnh lùng của Lục Đông Đình, anh nhìn cô một lát, mặt không thay đổi buông lỏng tay của cô ra một mình đi phía trước rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net