Chương 130.1: Thai nhi được sáu tuần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc trở về là Diêu Hiện lái xe, lúc về đến nhà cũng không sai giờ cơm lắm, thím Trường đã nhận được thông báo cả Lục Đông Đình và Tô Yểu đều về nhà ăn cơm, nên đã chuẩn bị xong đồ ăn.

Lúc về nhà, Lục Đông Đình để Tô Yểu đi vào trước.

Diêu Hiện còn chờ trên xe, Tô Yểu cho rằng anh có chuyện gì muốn nói, liền đẩy cửa xe đi vào trước.

Sau khi Tô Yểu xuống xe, Lục Đông Đình nhìn cô vào cửa, mới ra lệnh cho Diêu Hiện cầm đồ tới.

Diêu Hiện lấy một túi văn kiện ở chỗ đặt tài liệu gần tay lái phụ đưa cho Lục Đông Đình, Lục Đông Đình liếc mắt một cái, âm thanh trầm thấp: "Bác sĩ nói thế nào?"

Diêu Hiện đẩy kính mắt: "Bác sĩ nói phôi thai phát triển bình thường, nhưng là... bởi vì từng có quan hệ kịch liệt..." Diêu Hiện nói tới đây có chút thẹn, ho hai tiếng che giấu bớt xấu hổ, thấy Lục Đông Đình không có phản ứng gì mới tiếp tục nói: "Bây giờ còn đang ở thời kỳ nguy hiểm, mấy ngày nay tốt nhất nên nằm trên giường nghỉ ngơi, nếu làm việc quá sức sẽ cực kỳ ảnh hưởng đến thai nhi, theo lý thuyết thì điều trị tốt sẽ không có vấn đề gì."

Ánh mắt của Lục Đông Đình trói chặt ở tờ đơn kiểm tra, giấy trắng mực đen, tên kia, Tô Yểu, còn có thời gian là sáu tuần.

"A... đúng rồi, bác sĩ nói ngày mai phu nhân còn phải làm kiểm tra tiếp."

"Uhm." Lục Đông Đình lên tiếng, cái gì cũng không nói, đẩy cửa xe lập tức đi vào nhà.

Diêu Hiện nhìn dáng vẻ anh cực kỳ nghi ngờ, chẳng lẽ Tô Yểu không nói việc này cho anh sao? Vì sao còn phái anh đi điều tra.

Diêu Hiện càng nghĩ càng không hiểu.

Tô Yểu đã thay đồ ở nhà đi từ trên lầu xuống, váy áo rộng thùng thình, tóc tùy ý búi lên ở sau ót, nhan sắc này càng nổi lên da thịt trắng nõn của cô, khuôn mặt mềm mại.

Tô Yểu đi qua bên cạnh anh, thấy anh vẫn đứng ở đằng kia, nói một câu: "Thu dọn ăn cơm thôi."

Đột nhiên tay của anh bắt lấy cổ tay cô, lực đạo kia không lớn nhưng lại có dũng khí bức người: "Em có gì muốn nói với anh không?"

Từ khi Tô Yểu biết mình mang thai luôn thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc, Lục Đông Đình vừa hỏi như thế, khiến cô tự nhiên không biết theo ai, tim đập nhảy vọt lên cổ họng.

Cô cũng không tính hiện giờ sẽ nói cho Lục Đông Đình, một là cô cũng không xác định có nói cho anh không, cô và anh dù là cảm tình hay hôn nhân, nhìn giống như vô cùng ngăn nắp ở bên ngoài, thật ra lại chính là hai linh hồn không liên quan ở cùng một chỗ, gắt gao lại không có cách nào hòa hợp, nếu bởi vì con mà muốn tiếp tục kéo dài, chỉ biết rơi vào một kết quả không viên mãn.

Hai là, cô không hi vọng giấc mộng của cô ở thành phố B kia biến thành sự thật. Hiện tại có lẽ bởi vì tươi mới, bởi vì cô cho anh khẩu vị mà anh có cảm giác tốt, có thể còn có chút thích cô, nhưng không đánh lại được một người phụ nữ khác có cơ sở là vài năm tình cảm cùng anh.

Cô cũng không muốn lúc cô và con cần anh, anh lại đang vượt lửa quá sông cứu một người phụ nữ khác.

Cho nên chuyện không nắm chắc thì cô không dám làm, cô cũng không muốn làm, vậy thì không bằng thừa dịp có cơ hội đưa ra lựa chọn, sẽ không cần phải ướt át bẩn thỉu.

"Không có, anh làm sao vậy?" Tô Yểu bật cười trả lời, giọng nói không có gì khác thường.

Lục Đông Đình nắm lấy cổ tay cô không hề buông lỏng, mặt giống như một loại đao chém gọt khắc, môi mỏng của anh nhếch lên, nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Không có gì."

Tô Yểu nhìn thoáng qua bóng dáng cao lớn đi lên lầu, thần hồn nát thần tính.

Lúc trời tối, Tô Yểu nằm trên giường xem sách trước khi ngủ, cùng Lục Đông Đình nói muốn nghỉ việc khoảng nửa tháng ở công ty.

Lục Đông Đình từ thư phòng trở lại, vừa tắm xong, trên người mặc áo ngủ rộng thùng thình, đi đến bên giường liền cởi ra ném sang một bên, cả người chỉ mặc một chiếc quần lót.

Đây là thói quen đi ngủ của anh, một năm bốn mùa anh đều mở điều hòa đi ngủ, điều chỉnh thói quen nhiệt độ của anh, dù là nhiệt độ vừa phải mùa thu, khô ráo thì liền có thêm ẩm ướt ở trong phòng.

Nhưng vì bên cạnh có thêm người, sau khi mở điều hòa cô sẽ chịu không nổi, anh cũng dần bỏ thói quen này.

Anh xốc chăn lên nửa nằm ở trên giường, chỉ để chăn dưới ngực mình: "Vì sao xin nghỉ?"

"Gần đây sức khỏe có phần không thoải mái, trước đây lại ở Newyork nhiều năm, có thể là không thích ứng được với thời tiết theo mùa của Thượng Thành." Tô yểu cảm thấy hiện giờ ánh mắt nói dối của cô đã có thể không nháy chút nào.

"Vậy thì đừng đi." Lục Đông Đình không hỏi nhiều nữa, xoay người nằm phía trên cô.

Tất cả rắn chắc của anh đều để lộ trong không khí, vai rộng mông hẹp dáng người hoàn mỹ đến khủng hoảng, ngực rắn chắc có lực, hàng rào cơ bụng bằng phẳng căng đầy, đi xuống còn có thể thấy hai ngư tuyến bên cạnh, cùng với quần lót trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net