Chương 130.3: Nhìn cậu giống mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tay Tô Yểu đang cầm chiếc đũa liền dừng lại, có chút kinh ngạc nhìn cô: "Vì sao... lại hỏi như thế?"

Bởi vì trước kia liền nghe người lớn nói, ba tháng đầu mang thai thì tốt nhất đừng nói ra ngoài, nếu không sẽ kinh động thai thần, con sẽ như thế nào đó...

Nhưng Tô Yểu không biết Cố Liên Y là người ngoài, cô cũng nói cho Cố Liên Y biết quyết định của mình, nhưng suy nghĩ đến quan hệ của cô và Lục Đông Đình còn chưa nói rõ, trong lòng liền rối một đống, cũng còn chưa nghĩ ra nên mở miệng thế nào.

Lúc này bị Cố Liên Y hỏi ra miệng, Tô Yểu nói không kinh ngạc thì không phải là thật rồi.

Cố Liên Y nhìn cô rất lâu, dùng hai tay khoa tay múa chân mấy lần, nghiêm túc nói: "Liền là cảm giác, hiện giờ nhìn cậu phát ra một loại thiên tính làm mẹ, khiến người ta có cảm giác rất giống phụ nữ có thai."

Thật ra Cố Liên Y có ý nghĩ này từ lúc nhìn Tô Yểu ăn, tuy ăn đồ ăn loãng có dinh dưỡng gì đó cũng không có gì không ổn, nhưng cô nhìn Tô Yểu một lúc, cân nhắc nhạt nhạt trên khuôn mặt kia, trong lòng không hiểu sao toát lên ý nghĩ này.

Tô Yểu không suy nghĩ sâu xa cách nói của cô vô cùng kỳ diệu như thế là thật hay giả, nhưng cũng không khôi phục trạng thái tâm bình khí hòa, cô uống một hớp nước chanh nhỏ, nhìn kỹ Cố Liên Y sau đó gật đầu: "Cảm giác của cậu thật chuẩn."

Cố Liên Y kinh ngạc cũng không khép miệng lại được: "Không phải, thực sự mang thai rồi hả?"

Tô Yểu nhìn dáng vẻ không dám tin của cô, đã cực kỳ thản nhiên: "Mình vừa mới bắt đầu cũng không thể tin được."

Mặt Cố Liên Y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chậc chậc hai tiếng: "Mang thai ngoài ý muốn, các cậu vậy mà không dùng biện pháp gì? Ô dù áo mưa cũng không phải lấy ra để thổi bong bóng chứ."

Tô Yểu không nói chuyện, làm sao cô biết chính mình xui xẻo như thế.

"Thế nhưng có thì thôi, Lục Đông Đình không thiếu tiền để nuôi." Liền là Tô Yểu, mới 23 tuổi, sinh con không khỏi hơi sớm một chút, bạn học của hai người bây giờ đều đang ở trong trường học hoặc là làm việc.

Lần này Tô Yểu im lặng càng lâu.

Cố Liên Y nghiền ngẫm phản ứng của cô, lại có chút cái hiểu cái không: "Chẳng lẽ cậu không muốn."

"Muốn." Tô Yểu quyết liệt trả lời.

Nếu là ngay từ đầu vẫn bồi hồi nhất định, sau đó vì giữ ở trong lòng mà lo được lo mất, lại bắt đầu chuẩn bị cho thời gian mang thai, chứng minh là cô không đánh lòng bỏ đứa bé đi, cảm tính đã đi trước lý tính một bước, đã quyết định thay cô.

Sắc mặt của Tô Yểu có chút phức tạp: "Liên Y, việc này cậu đừng nói ra, hiện giờ chỉ có cậu và mình biết."

Cố Liên Y tỏ ra phức tạp hơn cô, cau chặt mày: "Là Lục Đông Đình không muốn?"

"Mình còn không tính nói cho anh ấy?"

Cố Liên Y bắt lấy cánh tay của cô đẩy đẩy, nghiêm mặt nói: "Ngay cả ba của đứa bé mà cậu cũng không muốn nói cho anh ấy biết, cậu muốn làm gì? Cậu nghĩ như thế nào?"

"Chờ mình quyết định xong sẽ nói cho cậu biết."

....

Buổi sáng sớm nay tỉnh lại, Tô Yểu theo tập quán hướng sang bên cạnh sờ sờ, chạm được không phải là một khoảng trống không lạnh lẽo, mà là một thân thể ấm áp, cảm giác rắn chắc, cô nhất thời không buồn ngủ nữa.

Lục Đông Đình còn chưa đi.

Anh vốn chưa tỉnh, bị cô khẽ đụng, liền tỉnh.

Tô Yểu trợn to mắt nhìn anh vừa tỉnh lại, mắt buồn ngủ còn có chút nhập nhèm mờ tịt, bị người làm tỉnh không vui liền biểu hiện ở sự nhíu mi chặt.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh mới dần dần hòa hoãn, một đôi con ngươi đen trầm tĩnh nhìn cô.

"Thức dậy sớm như vậy?"

Tô Yểu ôm dạ dày đang không khỏe, nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức bên cạnh: "Đã nhanh đến mười giờ, không còn sớm, hôm nay anh không đến công ty à?"

"Chủ nhật nghỉ ngơi." Lục Đông Đình chuyển người lại nằm thẳng, mu bàn tay khoát lên trên, mền tơ theo cánh tay anh nâng lên mà trượt xuống một chút, lộ ra lồng ngực rắn chắc.

Tô Yểu vẫn chưa thấy anh nghỉ ngơi chủ nhật bao giờ.

Cảm giác khó chịu từng đợt như dời sông lấp biển trong bụng cứ thế dâng lên, vừa mới bắt đầu cô còn muốn nhịn xuống, lúc này rốt cuộc không nhịn được, mạnh mẽ xốc chăn lên vọt vào trong nhà tắm, lúc đi vào không quên khóa trái cửa lại, khi đi ngang qua bồn rửa mặt cũng thuận tay mở vòi nước ra.

Cô ngồi xổm bên cạnh bồn cầu, ói ra một đống thứ ô uế, khó chịu, nhưng như vậy vài ngày rồi, cô cũng thành quen, không giống như lúc bắt đầu cảm giác thấy ghê tởm vô cùng.

Lục Đông Đình đứng ở ngoài cửa phòng tắm vẫn không nhúc nhích, nghe tiếng nước ào ào bên trong lấn át âm thanh khác, sắc mặt anh vẫn như thường, dường như đối với việc cô làm gì trong này anh đã rõ như lòng bàn tay, trong dự liệu của anh.

Anh gõ cửa hai lần: "Làm sao thế?" Âm thanh cực kỳ bình tĩnh, không có cảm xúc gì.

Bên trong không ai đáp lại anh, bởi vì lúc này Tô Yểu phun đến mắt mờ tay chậm, không rảnh đáp lại anh.

Tay anh chuyển động tay nắm cửa, khóa cửa, sắc mặt anh trầm xuống, lại nói: "Tô Yểu, mở cửa ra,."

Lúc này mới nghe thấy âm thanh suy yếu của cô truyền ra từ bên trong: "Em không sao, chỉ là đau bụng thôi."

Biết rõ cô đang nói dóc, Lục Đông Đình vẫn phụ họa một tiếng: "Có nghiêm trọng không? Cần tới bệnh viện không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net