Chương 131.1: Là thật hay giả, há là người ngoài có thể nhìn ra sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghĩ đến Khương Sơ Ánh đã ở nơi này một lúc lâu, mặc dù ánh mặt trời ngày thu không mãnh liệt bằng mùa hạ, nhưng đứng dưới lâu, cũng khó làm cho người ta thoải mái, ví như Khương Sơ Ánh, khuôn mặt trắng nõn đã bị ánh nắng tiêm nhiễm một tầng hồng nhạt.

Ánh mắt của cô vượt quá người nọ chào hỏi Lục Đông Đình, rơi vào trên người anh, sau đó mới dời đi, nhìn về phía Tô Yểu, khẽ gật đầu với cô, tươi cười rụt rè hàm súc nhưng không có chút nào không phóng khoáng, tóc đuôi ngựa buộc cao khiến cả người cô toát lên vẻ giỏi dang.

Trên người Khương Sơ Ánh đã rút đi tình trạng gầy yếu từ mấy ngày trước, cô cũng chỉ là hít vào quá nhiều khói, ảnh hưởng không lớn, trừ bỏ mua bàn tay cản thủy tinh cho anh bị bầm tím, cũng chỉ có vài vết sẹo vì bị dây ni lông trói lại, dùng kem che khuyết điểm một chút là tốt rồi.

Cô vô cùng chức nghiệp mỉm cười đứng bên cạnh Lục Trường Nam, thường nói điều tiết không khí, không hề làm cho người ta cảm thấy cô là một luật sư khô khan không thú vị, mà chỉ cần nhìn một cái liền không nghi ngờ năng lực của cô.

Tô Yểu cực kỳ tự nhiên cười lại, sau đó ánh mắt hai người tiện rời đi, dường như không có gì cùng xuất hiện.

Lục Đông Đình hướng về người vừa rồi lên tiếng giới thiệu Tô Yểu, dùng một từ đơn bình thường "wife" để miêu tả, đối phương gật đầu, lại ý vị thâm trường liếc mắt nhìn cô một cái.

Cũng khó trách anh sẽ nhìn cô như thế, Tô Yểu còn quá trẻ, mặc đồ thể thao vào, nói cô là sinh viên vừa vào đại học cũng không ai có thể nghi ngờ, phú hào mang theo những cô gái trẻ tuổi đến đánh golf đều là chuyện bình thường, anh cũng nghe qua người đàn ông năm mươi mấy tuổi, dùng từ wife để giới thiệu cô gái hai mươi tuổi xuất hiện bên cạnh mình.

Nhưng mãi đến khi Lục Trường Nam đi đến, Lục lão gia quanh năm vận động, có thể nói là càng già càng dẻo dai, nở nụ cười hai tiếng, mới nói: "Đây là cháu dâu của tôi, lần trước ký gửi thiếp mời cho cậu, cậu vội vàng đi công tác không tới được rồi."

Người nọ tự nhiên có chút xấu hổ, thế nhưng sớm ứng đối tự nhiên, lập tức thay đổi sắc mặt kêu Tô Yểu: "Lục phu nhân."

Vị này là người Ba Lan gốc Mỹ, họ Weston.

Weston nói: "Như thế này tôi còn có đối tác ở đây, tôi mời anh ta đến chơi, các người sẽ không để ý chứ."

Lục Đông Đình ảm đạm cười: "Đương nhiên không để ý."

Lần này Weston tới Thượng Thành, đương nhiên không phải tới du lịch, tập đoàn Weston của gia tộc ở Mỹ rất có sức ảnh hưởng, nhất là loại đầu tư, theo lý mà nói, sức cạnh tranh tồn tại rất lớn, nhưng có một số lúc, chỉ cần hai bên có lý theo, hỗ trợ đối phương cũng có thể.

Lần này gia tộc Weston tính toán đầu tư khai phá mảng du lịch, gia tộc này hành nghiệp khách sạn có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong giới, sản nghiệp khách sạn của Đông Thịnh phát triển tương đối trễ, cũng rất nhanh chóng, đang cần kinh nghiệm quản lý của một nhãn hiệu truyền thống như thế.

Nhưng lần này Weston còn mới những người khác tới, là nói còn có ý đồ suy xét việc hợp tác với những công ty khác.

Người của Lục gia ở mặt ngoài sóng nước chẳng xao, trong lòng đương nhiên sẽ đề cao cảnh giác.

Cũng không nghĩ đến người đến là Tần Hoành.

Dáng người mạn diệu, đi bên cạnh là Tô Khê.

Tô Khê vừa tới, sau khi chào hỏi qua Weston, liền chụp một cái vào Tô Yểu: "Yểu Yểu, em cũng ở đây à?"

Nói như thế nào trên người cò một nửa gien giống nhau, Tô Khê cười rộ lên, mặt mày nhìn rất giống Tô Yểu.

Tô Yểu cười cười không mặn không nhạt.

Tần Hoành nhìn thoáng qua Tô Yểu, lúc này mới giải thích với Weston: "Tô Yểu là em gái vị hôn thê của tôi."

Tô Yểu muốn bổ sung thêm một câu cùng cha khác mẹ ở phía sau, nhưng e ngại Lục Trường Nam ở đây, lại là trước mặt người ngoài, không tốt lắm, cũng yên lặng cười đến vừa vặn, chưa từng có độ nhiệt tình, cũng không quá lãnh đạm.

Hàn huyên một lúc, nhìn lại hai lần cầu, mặt trời đã lên đỉnh đầu, Tô Yểu dần toát mồ hôi, cô dùng khăn tay mang theo bên người lau mồ hôi, Lục Đông Đình nghiêng đầu nắm ở trên vai cô, đem sức nặng trên người cô đặt lên người mình: "Mệt à?"

Tô Yểu gật đầu, cô mệt mỏi, bị anh nắm như thế, có thể thuận thế dựa vào trên người anh một chút.

"Mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi, không cần đứng ở đây đâu." Lục Đông Đình vẫn nói giọng bình thường, không nhẹ cũng không nặng, nhưng người lớn như Lục Trường Nam nghe được, quay người liếc mắt nhìn hai người họ một cái, vô cùng khinh thường loại hành vi ân ái này của cháu trai nhà mình, mím mím môi.

Mà Tô Khê nghĩ cũng thấy mệt mỏi, đúng lúc mời Tô Yểu cùng đi nghỉ ngơi.

Tô Yểu vốn không muốn đi cùng cô ta, nhưng sợ mình ăn không tiêu, mà hiện giờ có người nói ra, đó là thời cơ tốt, nên không từ chối.

Tô Khê vẫn nói chuyện cùng Khương Sơ Ánh, lúc này cũng hỏi cô: "Luật sư Khương, cô muốn đi cùng chúng tôi không?"

Khương Sơ Ánh chậm rãi cười: "Không cần, tôi cứ ở chỗ này thôi."

Lúc Tô Yểu xoay người, Lục Đông Đình nắm tay cô nhéo nhéo một cái, mặc mày lãnh đạm lại có chứa thân thiết.

Tuy động tác này rất nhỏ, nhưng đưa tới không ít sự chú ý, Tô Yểu đảo tròn mắt, cười dịu dàng với anh mới xoay người đi.

Ngấm ngầm nghe trộm phía sau có người nói với anh tình cảm của anh và cô thật tốt.

Là thật hay giả, há là người ngoài có thể dễ dàng nhìn ra sao.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net