Chương 45: Màn cầu hôn của em thật không có thành ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Yểu vừa về đến nhà, điều hòa trong căn hộ còn chưa mở, lăn qua lăn lại một vòng, trong lòng Tô Yểu vừa nóng vừa mệt, phía sau lưng đã thấm ướt mồ hôi, sợi tóc ướt nhẹp dính vào trên trán và trên mặt, cô nương ngọn đèn mới phát hiện trán Lục Đông Đình cũng rịn mồ hôi.

Tâm trạng Tô Yểu chậm rãi ổn định lại, tuy nghĩ thôi vẫn sợ, nhưng mắt thấy Lục Đông Đình không có âm ngoan với thô lỗ như vừa nãy, trong lòng cô cũng có cảm giác như được đại xá, ngôn ngữ cử chỉ có chút nhẹ nhàng.

Lục Đông Đình thấy cô cười híp mắt, tuy rằng trong lúc cô cười có vài phần thật trộn lẫn vài phần giả, thế nhưng dáng vẻ này nhìn có vẻ thuận mắt hơn lúc kinh hách quá độ nhiều lắm.

Anh không thèm để ý chút nào nói: "Đây là đang khen tôi?"

"Đúng vậy, đang khen anh." Tô Yểu nghiêng người vòng qua anh, quang giày cao gót trên chân, chân trần đi trên mặt đất, sau đó cô đứng lại một chút, xoay người cười hỏi: "Tôi đều đã thẳng thắng nói cho anh biết, Lục tiên sinh, xin hỏi anh nguyện ý kết hôn với tôi sao?"

Cô vừa nói xong, điện thoại di động của Lục Đông Đình vang lên, anh nghe điện thoại ở trước mặt cô, Tô Yểu quay đầu đi chỗ khác lấy dép, một bộ dáng vẻ sẽ không rình nghe việc riêng tư của anh.

Lục Đông Đình nhìn thoáng qua bóng lưng của cô, trong biện 'Uh, đã biết' ứng lại vài tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Cuối cùng, anh cầm điện thoại đi động trên tay nói với Tô Yểu, "Trước tiên không nói cái cầu hôn này của em thật sự không hề có thành ý, em cảm thấy hôn nhân của tôi chỉ đáng giá mười lăm phần trăm cổ phần ở nhà họ Tô của em?" anh xuy cười một tiếng, "Em rốt cuộc có bao nhiêu ngây thơ?"

Tô Yểu đã sớm biết sẽ không nghe được lời nói tốt đẹp gì, cũng không để trong lòng, "Dù gì tôi cũng phân một nửa cho anh?"

Lục Đông Đình "Ah." từ chối cho ý kiến.

Bản thân Tô Yểu cảm thấy, sau tiếng cười của anh là một câu 'Ngu xuẩn ', càng biểu đạt giống ý tứ của anh hơn.

Lục Đông Đình nhìn cô thật sâu một cái, muốn nói lại thôi, tựa hồ cảm thấy có nói cũng vô ích, vậy nên cái gì cũng không nói thêm, kéo cửa đi ra.

'Phanh' một tiếng cửa đóng lại, giống như là tiếng tảng đá lớn trong lòng Tô Yểu kia rơi xuống đất, toàn thân cô thư giãn, cô thuận thế ngồi trên mặt đất tựa lưng vào tủ giày, nhu nhu huyệt thái dương đau buốt.

Muốn gạt Lục Đông Đình, thật là một việc phí công sức; thẳng thắn với anh, hoặc chọn cách nguy hiểm tính mạng là đi cầu độc mộc. Lục Đông Đình vui vẻ, tha cho cô một lần, không vui, bóp chết cô ngay tại chỗ cũng không phải không có khả năng.

---------

Lục Đông Đình đi xuống dưới lầu, mở cửa xe ngồi vào, cầm điện thoại di động lên gọi cho thư ký.

"Tôi giao cho cậu việc điều tra chuyện di sản trong tay Tô Yểu, không cần điều tra nữa." anh ngồi dựa vào ghế, ngũ quan hiện lên một tia ủ rũ, ánh mắt lại cực kỳ trấn tĩnh.

"Tổng giám đốc Lục, tôi vừa muốn nói với anh đại khái về việc điều tra, liên quan đến dòng họ máu mủ trực tiếp hiện giờ, Tô Yểu chỉ có thể thừa kế tài sản của ông ngoại Tiêu Khởi, cậu Tiêu Hách, và mẹ của cô ta. Thế nhưng lúc Tiêu gia phá sản, là không có tài sản dư thừa để lại, mẹ của cô ta sau khi ly dị cũng chỉ có mấy triệu tiền phụng dưỡng mà Tiêu Hoài Sinh cho, tài sản duy nhất có thể đến tay là mười lăm phần trăm cổ phần công ty Tô thị, nhưng nội cung di chúc của ông ta cụ thể như thế nào tạm thời không có biện pháp tra được."

"Ukm, đến đây thôi."

Lục Đông Đình để lộ lông mày lưỡi kiếm khí pháp, giọng nói lạnh lùng, anh bấm điện thoại, tay khoác lên trên tay lái, chăm chú nhìn lên cửa sổ còn sáng trên tầng.

Không được bao lâu, trên ban công có một bóng người đang lảo đảo.

Tô Yểu thay một người quần soóc áo ba lỗ, ghé vào ban công trên la can, cô phát hiện Lục Đông Đình vẫn chưa ly khai.

Chiếc xe Exclusive/Series màu đen đỗ bên cạnh bụi cây xanh biếc, thân xe hình giọt nước, bên ngoài khiêm tốn nhưng bên trong lại cao quý, rất phù hợp với khí chất của Lục Đông Đình.

Dưới ánh đèn đường mờ vàng, quang cảnh ở bên trong xe mông lung khó phân biệt, cửa sổ xe ở buồng lái mở ra, cách tay thon àu khoác lên bệ cửa sổ, có nhiều ánh đèn nên lúc sáng lúc tối.

Lúc Đông Đình liếc nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng ở chỗ ngược chiều ánh sáng, tay chân mảnh khảnh, anh ngừng lại một chút, cuối cùng hít một hơi thuốc, dập tắt, sau đó quay đầu xe, đứng ở giữa đường, lại bật hai đèn flash lên rồi mới chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net