Chương 61:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Động tác của anh ngừng lại, giống như phim trên đĩa DVD bị dừng.

Lặng im.

Trong không khí dấy lên ngọn lửa dục vọng, giống như trong phút chốc bị nước lạnh dập tắt, tro tàn từ bốn phía bay lung tung, sau đó tĩnh mịch, không khí trở nên cực độ đông lạnh và xấu hổ.

Tô Yểu cũng vừa vặn nhớ tới, hai má đỏ ửng, bi phẫn vùi mặt vào trong gối ôm, cô đã không dám nhìn tới mặt anh.

Lúc này, Lục Đông Đình chỉ còn thiếu một bước nữa, bị người ta cường bạo kêu ngừng lại, khuôn mặt âm trầm có thể chảy ra nước, người phụ nữ dưới thân vẫn như đà điểu che mặt không hé răng, anh càng tức giận thêm.

Tay anh hơi xoay chuyển người cô lại, Tô Yểu vẫn ở trạng thái phòng bị bị anh đụng chạm, cảm giác hô hấp đều bị bóp chặt, đề phòng nhìn anh.

Thấy Lục Đông Đình lim dim suy nghĩ, sắc mặt như mây đen ảm đạm, mắt âm u sâu không thấy đáy: "Muốn làm có rất nhiều cách, cũng không nhất định phải dùng chỗ đó."

Tô Yểu mở to mắt hạnh, cô cho rằng anh sẽ từ bỏ, nhưng nếu như anh nói như thế, hiển nhiên là tuổi cô còn trẻ không biết trước người, cô không khỏi co rúm lại, bàn tay to của anh vừa động, đè lại eo của cô, mặc cho cô vặn vẹo thế nào cũng không trốn thoát.

Thật ra cô cũng hiểu được, nếu như việc có người xông vào nhà cô liên quan đến anh, chắc là anh sẽ không tức giận như thế.

Nhưng là đàn ông luôn dùng nửa thân dưới để giải quyết vấn đề sao? Cho hả giận cũng được, dục vọng lên đầu cũng được, lạc ở trên người phụ nữ cảm giác khuất nhục chính là thật.

Một phen vướng mắc, tựa như một hồi vật lộn không có kết quả, hai bên đều đã thấm mệt, từ góc độ của Tô Yểu nhìn lại, quần áo của chính mình hỗn độn, thậm chí áo rách quần manh, áo sơ mi trắng bị kéo xuống, chỗ hình bán cầu đẹp đẽ bị bao lấy, nửa che nửa đậy lộ ở trong không khí, mà Lục Đông Đình đang ngồi chồm hổm giữa đùi cô, khóa quần mở rộng, cô đã có thể thấy quần lót bên trong, giống như có dã thú đang chờ vận động.

Hiện trường bừa bãi, tư thế khiến người ta đỏ mặt tai hồng, Tô Yểu vừa thấy xấu hổ và giận dữ, vừa thấy nóng mặt như bị thiêu.

Tô Yểu đang ở thế hạ phong, chỉ có thể khóc nức nở nói : "Tôi sẽ không... thật sự không..."

"Có thể học." Mặt anh không chút thay đổi cầm lấy tay cô đi xuống.

Cô sợ tới mức nắm tay thành quả đấm, một cánh tay còn lại bắt lấy tay đang có ý đồ xằng bậy của anh, nhung sức lực của cô đâu nào địch nổi người đàn ông thân thể khỏe mạnh còn đang bị chữ sắc đập vào đầu.

Tay bị kéo đến dưới thân anh, dính sát vào chỗ đang cương lên của anh.

Cả người cô có phần lờ mờ, tuy nói đã từng cùng anh một lần, nhưng cũng là dưới tình huống cô đang uống rượu, trừ lần đó ra chưa bao giờ cô cảm nhận anh rõ ràng.

Loại cảm giác xa lạ này khiến người ta sợ run.

Lục Đông Đình nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác phiền toái: "Ngây thơ như vậy? Tôi thấy lúc em câu dẫn đàn ông không phải rất thuần thục sao?"

Tô Yểu đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cảm giác khuất nhục lần thứ hai bị phóng đại lên.

Người bị dọa sợ, sẽ theo bản năng không lựa chọn hoảng, cô khẽ run, nghẹn ngào: "Không biết người trong lòng của anh Lục biết rõ anh dưới tình huống tỉnh táo, lại muốn cùng tôi làm ra chuyện gì đó, có bao nhiêu người phụ nữ có thể chịu được việc người đàn ông của mình ở bên ngoài..."

Lục Đông Đình vốn dĩ không phản ứng, tiềng nói mất tiếng cười lạnh hỏi lại: "Em biết được thật sự nhiều không? Tự cho là đúng, không thể nghi ngờ là có thể cô ấy sẽ không vui..."

Tô Yểu nổi giận: "Không vui con mẹ nó buông tôi ra."

"Tuy không vui, nhưng rất thú vị." Lục Đông Đình nhàn nhạt bổ sung.

Nói xong, anh lấy một tay giữ cô lại, mà không cẩn thận đè lên tóc của cô, dẫn tới cô kêu đau, thở phì phò một tiếng: "Đau..."

"Chịu đựng!" Lục Đông Đình hơi thở nặng nề, trán đã lấm tấm mồ hôi, chắc là đã nhẫn nhịn đến cực hạn, đang muốn túm tay cô đi vào, Tô Yểu cau mày nói: "Đầu tôi đau..."

"Cái gì nhiều chuyện như vậy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net