Chương 68: Tôi là người nhà của người chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hình ảnh lại thay đổi, đầu đường Newyork, trong tiếng xe cảnh sát cô đi xuyên qua đám người, một người cảnh sát da đen ngăn cô lại ở ngoài cảnh tuyến.

Cô vô cùng bình tĩnh ngó anh một cái: "Tôi là người nhà người chết."

"Tôi rất tiếc." Người cảnh sát để cho cô tiến vào trong cảnh tuyến.

Chân của cô vô cùng cứng ngắc, mỗi bước đi đều vô cùng dày vò.

Cô nhìn về phía đất bùn, vết máu đỏ tươi còn chưa khô, nhìn vô cùng chói mắt, cả người được phủ vải trắng, cơ hồ như làm cho thần kinh của cô vỡ vụn.

Cảng sát đang ghi lại: "Người chết là một phụ nữ Trung Quốc, 48 tuổi, nguyên nhân tử vong: tự sát, thời gian: 14 giờ 28 phút."

Âm thanh bốn phía bị vô tuyến mở rộng, trùng kích lên lỗ tai của cô, cô lẳng lặng nhìn vải trắng trên mặt đất, tiến lên hai bước, đi đến bên cạnh, nửa quỳ người, ngón tay khẽ nhúc nhích, muốn kéo ra vải trắng nhìn xem mẹ.

Lại là người cảnh sát da đen kia túm lấy tay cô đúng lúc: "Cô gái, đừng nhìn."

Cô nhàn nhàn cười mỉm, im lặng gật đầu, chỉ là quỳ ở đó, nước mắt tùy ý bất ngờ không phòng ngự.

Cô rất muốn vùng vẫy tỉnh lại từ trong giấc mơ, giấc mơ này giống như là món thập cẩm hợp nhất tất cả những thời khắc bi kịch của cô, không lưu tình chút nào quất roi lên người cô, để cô bi thống không thể chịu nổi.

...

Ngày hôm sau cô tỉnh lại bởi tiếng chuông của đồng hồ báo thức, cô mơ màng mở mắt, đầu đau như muốn đứt ra.

Cô tập tễnh xuống giường, nhặt túi ở trên mặt đất, lấy điện thoại tắt chuông báo thức đi.

Cô ngồi trên mặt đất một lát, ngẩng đầu nhìn bốn phía, mở cửa phòng ngủ, bức màn màu xám đoạn tuyệt ánh sáng với bên ngoài, trong phòng chỉ có ánh đèn và một vài thứ khác.

Tuy không nhớ chi tiết, nhưng mơ màng nhớ tới tối hôm qua gọi điện thoại cho anh, anh cũng xuất hiện thật rồi.

Tô Yểu cảm thấy phiền, rượu đúng là thuốc độc xuyên ruột, quả nhiên không sai, uống nhiều sai nhiều.

Đột nhiên trong bụng có một trận quay cuồng, cô đứng lên chạy về phía toilet, kéo cửa thủy tinh ra, đột nhiên rơi vào một đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh, hô hấp của cô liền căng thẳng.

Lục Đông Đình vừa mới tắm rửa xong, bên hông chỉ buộc một chiếc khăn tắm, thắt lưng hẹp bắp thịt căng đầy có lực, đường cong lưu loát, toàn thân tràn ngập gợi cảm, mang theo nam tính rõ ràng.

Anh đứng bên cạnh bồn rửa mặt, cầm dao cạo râu, đang cạo trên bọt biển, Tô Yểu xông vào, anh giương mắt từ trong gương nhìn qua, sau đó mặt không đổi sắc đi rửa bọt biển trên dao cạo râu.

Vừa rồi Tô Yểu không nghe thấy âm thanh bên trong, cho nên cũng không nghĩ tới anh ở bên trong, ngẩn người, sắc mặt ửng hồng có phần mất tự nhiên, nhất là thấy chính mình trong gương, lại vẫn mặc bộ đồ bị anh nói là "dây lưng mỏng như vậy, cổ áo thấp như thế, em cũng không sợ nó rơi xuống", thân váy đã nổi lên nếp uốn, tóc dài hỗn độn, thái độ sau say rượu bình thường.

Tô Yểu cũng không nói gì, lúc Lục Đông Đình nhìn xuống, kéo lại cửa đi ra ngoài.

Tô Yểu tìm một phòng tắm khác trong phòng khách, dùng khăn ướt tẩy trang, dỡ trang sức xuống, sau đó rửa mặt.

Cô nên là may mắn hôm nay là chủ nhật, nếu không, về nhà thay quần áo lại đến công ty thì chắc chắn không kịp.

Cô từ trong phòng khách đi qua phòng anh, theo bản năng phóng nhẹ bước chân, cửa lại đột nhiên bị kéo ra, Lục Đông Đình đã thay đổi một thân áo sơ mi trắng quần đen đi đến.

Lúc cô thấy anh, có nửa giây xấu hổ.

Cô không biết hôm qua mình uống nhiều có hồ ngôn loạn ngữ hay không, mà còn, chỉ là sau khi uống rượu gọi điện thoại cho anh đã khiến cô không được tự nhiên rồi.

Buổi sáng mới dùng ngôn từ chính nghĩa phê phán anh quấy rối tình dục, buổi tối liền say mèm gọi cho anh, nếu là gắn anh, đùa giỡn lại, mặt cô còn đặt ở đâu.

Mục đích trước kia, chỉ vì muốn thu phục anh, hiện giờ buông tay, dường như cô càng nên nói rõ ràng giới hạn một chút? Miễn cho anh càng có thêm hứng thú phê phán hành vi của cô bất nhất, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Vì thế cô hạ mắt xuống nói: "Tối hôm qua làm phiền anh rồi, cảm ơn anh đã giúp tôi."

Lục Đông Đình đứng ở cửa, nghe vậy, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô, dường như muốn nhìn xuyên thấu xem cô nghĩ gì.

Da đầu cô run lên, bị anh thấy cũng phiền toái, nhíu mày, vừa muốn nói chuyện, anh liền quay người đi xuống lầu.

Tô Yểu: "..."

Cô chân không đi đằng sau, nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra chút oán thán, tâm nói chính cô để ý bộ dáng con người, tối hôm qua vậy mà liền ném cô ở một bên chẳng quan tâm, tốt xấu cũng phải xoa cái mặt cho người say rượu đi?

Mà còn, vừa rồi cô còn phát hiện có một bên miếng dán ngực đã rơi xuống rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net