Chương 69.2: Ông hại chết ông ngoại và cậu của tôi, .....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có lẽ là do ánh mắt của cô không chút nào che giấu, đột nhiên anh ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía cô, ánh mắt tối tăm nhàn nhạt, thâm thúy, lúc anh nhìn một người như thế, tự dưng làm cho người khác có cảm giác bức bách.

Tô Yểu nhàn nhạt giật giật khóe miệng, vốn không có gì, cũng bị anh thấy rồi.

Lục Đông Đình xem xong văn kiện để sang một bên, khó có được lúc không bới móc nữa.

"Lục tổng, tôi có thể đi được chưa?"

Lục Đông Đình nói: "Tôi không cho phép cô đi sao?"

Tô Yểu đang không tìm được lời nào để phản bác, trong không gian yên tĩnh đột ngột vang lên tiếng chuông điện thoại, Tô Yểu liền nói một tiếng với anh: "Lục tổng, tôi đi đây."

Cô nói xong xoay người tiếp điện thoại, điện thoại từ San Francisco gọi đến, lọt vào tai là một giọng nam hùng hậu: "Xin chào, đây là cục di dân San Francisco của nước Mỹ, cô là người thân của Tiêu Tống Ly đúng không?"

Bước chân của cô bị kiềm hãm, trong ngực dâng lên cảm giác khẩn trương, theo bản năng hỏi lại: "Cục di dân sao?"

"Vì Tiêu Tống Ly có một cuộc ẩu đả trước mặt mọi người, cũng có hành vi tham dự đua xe phi pháp, Cục di dân cần phải bắt anh ta..."

Trong đầu Tô Yểu trống rỗng, những nội dung sau đó đều không lọt vào tai.

"Cô gái?"

Tô Yểu không biết đi ra khỏi phòng làm việc như thế nào, giật giật khóe miệng, lên tiếng tối nghĩa: "Cậu ấy có thẻ xanh..."

"Chúng tôi cũng sẽ theo lệ suy xét hủy bỏ tư cách cư trú vĩnh viễn của cậu ta."

Sau khi cô cúp điện thoại, ngơ ngẩn đứng trong thang máy, rốt cuộc cô cũng biết vì sao đêm qua lúc Tô Hoài Sinh muốn tìm cô gặp mặt, sau khi cô từ chối, ông lại nói với cô câu kia rồi.

Ông nói, con sẽ có chuyện muốn tìm ba.

Tô Yểu nắm chặt di động, cứng rắn đâm móng tay vào lòng bàn tay phát đau.

Có phải Tô Hoài Sinh muốn Tiêu gia tuyệt hậu mới cam tâm?

...

Sau một giờ, cô đi đến Tô gia.

Trong biệt thự sáng ngời không có một bóng người, sau khi quản gia gọi cho Tô Hoài Sinh, mời cô đi lên thư phòng nói chuyện.

Cô đẩy cửa thư phòng ra, Tô Hoài Sinh đeo kính mắt ngồi ở sau bàn viết, đối với việc cô đến cũng không ngoài ý muốn, lạnh nhạt hỏi: "Sao trễ như vậy còn qua."

"Ông thừa biết vì sao tôi qua?" Tô Yểu bình tĩnh hỏi lại.

Tô Hoài Sinh cũng không quanh co lòng vòng: "Ngày hôm qua ba tìm con gặp mặt, con nên đồng ý." Ông dừng lại bất chợt: "Cục di dân điện thoại cho con rồi hả?"

Giọng nói của ông coi như không có chuyện gì xảy ra khiến Tô Yểu thiếu chút nữa mắng ông.

Cô cắn răng châm chọc: "Tô Hoài Sinh, bàn tay của ông cũng dài thật, vươn đến được cả cục di dân của nước khác."

"Ba chỉ cung cấp chứng cớ mà thôi, nếu Tiêu Tống Ly tuân thủ luật pháp, ba cũng không thể làm gì nó."

"Ông nhiều tuổi như vậy rồi cũng không biết nói chuyện làm việc phải có trách nhiệm sao?" Tô Yểu nói xong lại tự giễu cười: "Thiếu chút nữa đã quên, ông hãm hại bố vợ và em vợ, mắt cũng không nháy đến một cái..., a, còn có vì ly hôn, cho vợ đi ra bên ngoài... bị tội danh, vì cầm được chút cổ phần công ty đó, không tiếc uy hiếp cả cốt nhục mình đẻ ra. Chậc chậc, tâm của ông sớm đã bị động vật nhai rồi?"

Tô Hoài Sinh dường như đã quen với việc Tô Yểu chanh chua đay nghiến ông nhưng nghe vậy vẫn tức giận không nhẹ: "Tô Yểu, mày đừng quên mày không có tư cách nói điều kiện với tao."

Tô Yểu cảm thấy buồn cười: "A...? Ông nói thử xem tôi sao lại không có tư cách nói điều kiện, tôi có quyền sở hữu những cổ phần công ty này, hiện giờ chẳng nhẽ không phải ông bắt tôi phải giao ra sao?"

"Mày cầm những cổ phần này thì có ích lợi gì? 15% cổ phần, vừa không phải là cổ đông lớn nhất, cũng không có cách nào là người cầm quyền trong công ty, nếu con muốn đòi những hoa hồng được chia này, càng đơn giản hơn, con chỉ cần ngoan ngoãn là con gái của Tô Hoài Sinh, con muốn gì ba đều cho con, bất động sản xe châu báu cái gì cũng không thiếu."

To Yểu coi như vừa nghe xong truyện cười, hơi dương cằm lên: "Tô Hoài Sinh, ông dựa vào đâu mà hại chết ông ngoại và cậu của tôi, chậm trễ cả đời của mẹ tôi, tôi còn làm cho sự nghiệp của ông như cá gặp nước, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn? Ông và tiểu tam tương thân tương ái tôi không trở ngại ông, nhưng là cổ phần của công ty, đó là ông ngoại để lại cho tôi. Lúc trước ông kết hôn với mẹ tôi, Tiêu gia đã giúp ông thế nào? Cho ông lấy ra 15% cổ phần công ty, đó là ông đã buôn bán có lời rồi. Cánh của ông cứng cáp rồi, biến thành bạch nhãn lang, hại Tiêu gia tan cửa nhát nhà, còn muốn chiếm lấy những thứ cổ phần này, buổi tối ông ngủ ngon sao?"

Tô Hoài Sinh tức giận không nhẹ, trong ngực mãnh liệt lên xuống :"Đồ bất hiếu."

"Hóa ra là Tô Yểu đến rồi sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net