Chương 70.1: Lục Đông Đình, chúng ta kết hôn đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Đông Đình đóng cửa xe lại: "Em trực tiếp đi qua đi, dì trong nhà sẽ mở cửa cho em, sau khi tan tầm tôi còn có việc cần xử lý."

"Được."

Tô Yểu bóp điện thoại, tắt đèn ở đầu giường, trong phòng tối đen yên tĩnh đến quỷ dị, Tô Yểu ôm chân nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng như tỏ như mờ, bức màn vì gió mà hơi lắc lư.

Cô tỳ mặt vào trong chiếc gối mềm mại, bắt buộc chính mình ngủ một giấc, nếu không thì ngày mai mặt lại khó nhìn, nhưng càng nghĩ như thế càng không khép được mắt, nhìn chằm chằm cửa sổ đến tận rạng sáng.

Tô Yểu quyết định vẫn nên xin nghỉ, nếu không sẽ không kịp.

....

Buổi chiều tới gần lúc Lục Đông Đình tan tầm, Tô Yểu mang theo một túi đồ đến chỗ Tử Viên.

Trong nhà có dì ra mở cửa, nhìn thấy Tô Yểu, nhịn không được kinh ngạc, tuy chủ nhà đã nhắc nhở bà sẽ có người tới nấu cơm, nhưng không nghĩ là cô gái nhỏ trẻ như thế.

Dì xấu hổ cười che dấu thất thố của mình: "Cô Tô đúng không, lại đây, dì xách đồ cho."

"Cảm ơn."

Vào phòng khách, dì đặt đồ rồi đi vào nhà bếp, Tô Yểu thay dép đi vào, mặc tạp dề, bắt đầu chuẩn bị đồ.

Dì kinh ngạc nhìn cô: "Con còn trẻ như thế, có biết nấu ăn sao?"

Tô Yểu biết bà không có ý gì khác, thế nhưng lúc nghe được câu "con còn trẻ như thế", cô cảm thấy được chính mình đúng là cô gái đi lấy lòng người giàu có mà hạ mình...

Tô Yểu cười nhạt: "Đều là mẹ con dạy."

"Ôi, khó có được, hiện tại các cô gái trẻ đều là nước không dính tay, được nuông chiều từ bé, nha đầu nhỏ nhất nhà này cũng đã hơn 20, để cô ấy học nấu cơm đều không thích, tan tầm liền mua đồ ăn bên ngoài, mấy thứ đó sao có thể sạch sẽ được?

Tô Yểu lẳng lặng nghe bà lải nhải, thường thường cười nói hai câu.

Dì giúp cô chuẩn bị mấy thứ, Tô Yểu liền để cho dì đi về trước.

Cô một mình tự nhiên là không làm được nhiều món đẹp đẽ, mà thời gian cũng không kịp, tổng hợp chỉ làm mấy món ăn đơn giản lại tinh xảo, cùng với cơm bò bít tết cũng không phải rất khó.

Làm xong liền để đồ vào nơi giữ ấm, sau đó cầm túi của mình đi vào nhà tắm, tắm rửa gội đầu loại trừ vị khói dầu ở trên người, sau khi kết thúc mới thay một chiếc áo váy tơ tằm màu đen mặc vào.

Cô vừa mới kéo cửa nhà tắm, nhỏ giọt một tiếng, cửa đã vang lên âm thanh khóa điện tử được mở ra.

Giờ khắc này cô cũng không biết vì sao, tâm tình bình tĩnh cả ngày, lại ý thức được anh trở về mà đột nhiên khiếp sợ, cô phản xạ có điều kiện lại tránh vào trong nhà tắm, nắm lấy tay nắm cửa, hồi lâu cũng không an tĩnh lại.

Tô Yểu thong thả đi đến trước bồn rửa mặt, nhìn khuôn mặt tinh xảo trong gương nhưng vẻ mặt cứng ngắc của mình, tay thoáng gảy một chút tóc dài xõa ra vai, hơi cười cười.

Mãi đến khi khóe miệng lưu lại độ cong vừa đúng, khóe mắt đuôi mày nhiễm lên một chút xinh đẹp bí ấn, cô mới kéo cửa toilet ra.

Trong phòng khách có ánh đèn thủy tinh thấp dẫn thị giác, nếu bóng đêm bên ngoài cửa sổ sát đất không đen như mực, ánh sáng sung túc làm cho người ta không phân rõ ngày hay đêm.

Lục Đông Đình đang ngồi trên ghế sofa, cà vạt để ở bên cạnh, đầu ngón tay kẹp thuốc lá, nghe được động tĩnh liền quay đầu lại, sương khói mông lung ở trước hai tròng mắt, một mảnh u ám trầm tĩnh, khi nhìn cô, dần trở nên mãnh liệt.

Trong lòng cô lại căng thẳng, vén vén khóe môi với anh: "Cơm đã xong rồi."

Dứt lời liền đi vào phòng bếp, đặt từng đồ ăn ra ngoài, cô đi tìm ly rượu đỏ, lại hỏi anh vẫn đang ngồi trên ghế như vũ.

"Ly rượu để ở đâu?"

"Tủ bát, ngăn thứ hai."

Tô Yểu kéo tủ bát ra, vươn tay, với không tới.

Hiện giờ cô không đi giày cao gót, tay chỉ có thể chạm đến bên cạnh tủ bát, mà ly rượu hình như đặt ở bên trong, vừa định xin anh giúp đỡ thì người đàn ông đã lặng yên không tiếng động dáng vào sau lưng cô.

Anh vươn tay lấy ly rượu, khoảng cách giơ tay, áo sơ mi như có như không vuốt ve phía sau lưng của cô.

Tô Yểu theo bản năng nuốt nước bọt, hơi thở của anh như có như không vây quanh cô, mùi thuốc lá tươi mới trên người anh cũng không khó nghe thấy, hỗn hợp nước cạo râu và sự khô nóng thấy rõ của người đàn ông.

Mà trên người cô, có hương thơm tươi mới khi vừa tắm rửa qua, cũng có mùi sữa tắm thơm mát nhẹ thoáng trong không khí.

Khí tức dung hợp giữa nam và nữ, giống như là hormone bồi dưỡng, khí tức trong lúc lơ đãng mà bắt đầu biến hóa vi diệu.

Tô Yểu quả thực muốn hít thở không thông, nghĩ thầm, rằng lại kéo tiếp xuống sẽ mất đi thời cơ tốt nhất và dũng khí của bản thân.

Nghĩ như vậy, sau một giây, cô liền xoay người đối diện với anh.

Động tác gian manh, tự nhiên cọ vào người anh, trong lúc quần áo ma sát có tiếng vang lên, sau khi quay lại, cô và anh càng thêm dán sát.

Lục Đông Đình mím môi, chỉ lấy mắt nhìn cô.

Trong tay Tô Yểu tiếp nhận chiếc ly rượu để xuống bên cạnh, kiễng chân lên tiến sát vào mặt anh, chóp mũi và chóp mũi chỉ cách nhau một khoảng bằng đồng tiền xu, cô cười hỏi: "Đồ ăn Tây Trung đều có, anh muốn ăn gì?"

Đường cong trên mặt anh xẹt qua nét cười cực nhạt, nhìn như không động đậy, tiếng nói lại mang theo chút mất tiếng khêu gợi: "Dụng tâm như vậy sao?"

"Thích không?"

Tiếng nói của cô vừa dứt, liền đặt môi lên khóe môi của anh, như chuồn chuồn lướt nước, lại nhanh chóng lui về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net