Chương 70.2: Lục Đông Đình, chúng ta kết hôn đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh mắt của anh đã thâm trầm, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô cùng tình tứ nơi chân mày khóe mắt, tay mềm mại như không xương từng chút trêu nhẹ eo của anh, biết rõ tất cả mờ ám của cô, thậm chí là khóe môi cười, đều là sớm đã có dự tính trước, anh vẫn không kìm lòng nổi như cũ cúi người, mút xuống đôi môi mềm mại kia.

Giống như cuồng phong bạo vũ rong ruổi trên đôi môi ấy, Tô Yểu nhắm mắt lại, hai tay đặt lên vai anh, tích cực đáp lại.

Bàn tay của anh, du tẩu khắp nơi trên sống lưng mềm mại kia, vết chai trên đôi bàn tay không hề e ngại mơn trớn da thịt bóng láng phía sau lưng của cô, Tô Yểu không nhịn được mà run sợ một chút.

Lục Đông Đình cũng cảm nhận được phản ứng của cô, thoáng đẩy ra, hơi thở của anh nặng nề, cô cũng đã sớm không hít thở được bình thường.

Tay anh bắt lấy chỗ giao thoa trên lưng cô, khàn khàn mê hoặc nói: "Sao em lại thích mặc quần áo như thế này?"

Chỉ cần anh dùng lực một chút, chiếc đai đeo tinh tế kia có thể đứt đoạn.

Tô Yểu cười cười nhìn anh, chủ động hôn lên thái dương của anh, đến cánh môi, đến cằm, sau đó cười tít mắt nói: "Đương nhiên là vì câu dẫn anh rồi."

Đột nhiên anh ôm cô lên, để cho cô ngồi lên bàn bếp phía sau, như vậy cô có thể cùng nhìn thẳng anh.

"Vậy em tới là muốn mời tôi ăn cơm hay vẫn là để câu dẫn tôi?"

Lục Đông Đình cười như không cười hỏi.

Tô Yểu theo bản năng liếm môi :"Mục đích chính của việc mời anh ăn cơm là để câu dẫn anh, hai cái không xung đột."

Lục Đông Đình nắm lấy thắt lưng của cô chờ cô nói tiếp, Tô yểu liền tiến đến chỉ còn cách anh chỉ một xentimet, nhìn chằm chằm anh: "Lần trước không phải chê em cho qua anh sao, lần này tỉ mỉ vì anh chuẩn bị một bàn đồ ăn."

Cô nói tới đây dừng lại, hôn nhẹ lên môi anh, sau đó lại rút lui.

"Chuyện gián đoạn đêm mưa đó, hiện giờ anh có thể tiếp tục." Nói xong lại mổ một cái lên môi anh.

Ý cười trên mặt anh dần dần biến mất, đường cong rõ ràng trên khuôn mặt vì ẩn nhẫn mà càng căng chặt lại.

Động tác của cô đi xuống, ôm lấy gáy của anh, ngón tay sờ vào nơi thô sáp ấy.

Đột nhiên hầu hết của anh khẽ cắn chặt, cảm nhận được chỗ này động một cái, cô trầm thấp cười rầu rĩ ra tiếng.

Sau đó cô tựa đầu lên vai anh, im lặng hai giây, đột nhiên âm thanh kiều mị nói: "Lục Đông Đình, chúng ta kết hôn đi."

Cảm nhận được tay nắm vòng eo của cô khẩn căng, cô giật giật người, để cằm ở chỗ vai anh, răng môi tiếp sát lên tai anh, từ từ nói: "Video của đêm mưa đó, còn có video lần đầu tiên, tôi đã đặt ở hòm thư, đúng giờ sẽ phát tán..."

"Không tồi, lá gan lại to ra không ít." Tiếng nói của anh lạnh lẽo, buông cô ra, đứng cách cô một bước, Tô Yểu thấy rõ anh hí mắt thành khe hở, sắc mặt hết sức khó coi.

Tô Yểu vươn ngón tay để tại cổ áo sơ mi của anh, cười đến giống như hồ ly nhỏ: "Vậy là anh cưới hay không cưới?"

Trong căn biệt thự an tĩnh nhất thời không có tiếng động, Tô Yểu cảm thấy được anh đang nhịn xuống việc mắng cô ngu xuẩn, mà anh đột nhiên nghiêng người, hai tay chống ở trên bàn bếp.

Tô Yểu không nhịn được thoáng lui vể sau một chút.

Âm thanh của anh vừa lạnh vừa trầm: "Tôi chưa nói qua, tốt nhất là em đừng có cầu tôi lần nữa sao."

Trong lòng cô biết anh mang thù, đối với chuyện đó luôn nhớ trong lòng không quên.

Ái muội mà cô cố gắng xây dựng lên trước đó đã không còn sót lại chút gì, Lục Đông Đình chắc cũng không có tâm tư cùng cô chàng chàng thiếp thiếp, chí ít là chắc chắn anh đã không tiến thêm một bước dục vọng với cô, ngược lại cô thả lỏng không ít, ngồi ở trên bàn bếp, gác chân lên nhau nhìn anh.

"Đối với anh không phải đã bồi thường gấp bội rồi sao? Làm bữa tối phong phú như thế cho anh ăn."

Lục Đông Đình bị dáng vẻ đúng lý hợp tình này của cô làm cho tức giận không nhẹ: "Không chỉ có nấu cơm cho tôi ăn, chính em cũng tự đưa lên tới cửa, thật là tốn không ít tâm tư, em có thành ý như vậy tôi có nên tiếp nhận hay không?"

Những lời sau cùng nghe qua như là nghiến răng nghiến lợi.

"Anh biết cái gì kêu là cắn người mềm miệng không?" Tô Yểu cho anh một giây lĩnh hội, sau đó không kiêng nể gì ghé vào lỗ tai anh: "Chính là cùng tôi đi lấy giấy đăng ký kết hôn, những thứ này đều sau đó anh có thể hưởng thụ như bình thường, từ thân thể của người là vợ anh."

Lục Đông Đình thâm trầm nhìn cô rất lâu, đáy mắt hiện lên ý lạnh, đối với hành vi của cô cười nhạt: "Vì sao mỗi lần em đều lựa chọn phương pháp ngốc nhất, khiến người ta khó chịu nhất?"

Tô Yểu bị hỏi không lên tiếng được.

Vì sao chọn phương pháp ngốc nhất sao? Bởi vì cô không dám tiêu hao tiếp thời gian trên người anh, càng không dám mạo hiểm chơi trò chơi tình ái để cho một ngày nào đó anh có thể yêu mình, hoặc có lẽ bây giờ anh đối với cô chỉ là hứng thủ nhất thời, nhưng thế chỉ là bản năng nửa thân dưới của một người đàn ông mà thôi, Lục Đông Đình nên rõ ràng hơn cô, nếu có một ngày anh nhìn cô không vừa mắt, bỏ quên cô như đôi dép cũ, cô mất người lại mất cả trái tim, ai sẽ thương cảm cho cô.

Cho nên phương pháp ngốc nhất, cũng là đơn giản nhất, là phương pháp có bảo đảm nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net