Chương 71.1: Đừng có bày ra dáng vẻ con gái bị ép hôn của em nữa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai tay của Tô Yểu để cùng một chỗ, cô rũ mắt xuống cười cực kỳ nhạt: "Bởi vì, tôi chỉ cần một đoạn hôn nhân mà thôi."

Cô có thể cảm giác được ý lạnh quanh người anh càng ngày càng đậm, cũng không dám nói tiếp để trêu chọc anh mất hứng.

Từ đôi môi của anh lãnh đạm cho ra một tiếng "Ah".

"Trước không phải em đã để cho chính mình đoan trang lắm sao, tuyến bố không làm tiểu tam chen chân vào tình cảm của người khác sao? Như thế nào, lúc này mới được bao nhiêu thời gian mà đã lật lọng rồi sao?"

Tô Yểu cười tiếp được trào phúng của anh, nói cười ríu rít trả lời: "Đúng, tôi hối hận, thế nhưng chỉ cần sau khi kết hôn tôi lấy được cổ phần của công ty..." Trong nháy mắt hô hấp của cô hết sức ngưng trệ: "Nếu có một ngày, anh thực sự cần yêu người kia, cần tôi để lại vị trí Lục phu nhân, tôi sẽ không quấy nhiễu hai người."

Tay anh liền giữ lấy cằm dưới của cô, bắt buộc cô ngẩng đầu lên.

"Nói chuyện tốt như vậy? Nhỡ đâu em lại lật lọng không nhận thì sao? Dù sao em cũng đã có tiền sử rồi." Vẻ mặt của Lục Đông Đình tràn ngập châm chọc, trong mắt mang theo tức giận.

Một người phụ nữ đã có tiền sử.

Trong lòng Tô Yểu hơi khó chịu, như cũ trả lời: "Chắc là không."

Nếu không kết hôn, cô lấy gì đối kháng với Tô Hoài Sinh? Tiếu Tống Ly sẽ ở trong tay Tô Hoài Sinh...

Cô nhẹ giọng, dường như mang theo khẩn cầu: "Lục Đông Đình, anh kết hôn với tôi đi, về sau, chỉ cần anh mở miệng, tôi thật sự sẽ không quấn lấy anh."

Lục Đông Đình lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, im lặng rất lâu.

Đúng lúc cô thêm mắm thêm muối, vươn tay trái ra cầm cổ tay anh, cố ý thả chậm ngữ điệu: "Anh nói đi, tôi đã đặt video ở trên Sina*, hiệu quả có thể tốt không? Đúng rồi, anh có muốn nói cho tôi biết người trong lòng anh là ai không? Cô ấy thấy thì ra sao? Nếu cô ấy thấy được... Đau!"

* Trang web của Trung Quốc

Lời cô nói còn chưa dứt, tay đã bị anh nắm lấy, hung hăng nhéo một cái.

Lực đạo của anh không thể khinh thường, lúc này tức giận vào đầu, nhéo một cái như thế, cô đau đến khuôn mặt đã vo thành một nắm.

"Lục Đông Đình anh buông ra."

Tô Yểu động cũng không dám động, sợ hãi động một chút thì cổ tay của cô sẽ đứt ra.

"Em tiếp tục diễn đi, em tiếp tục nói đi, tôi sẽ nháo cùng em." Lục Đông Đình khẽ hừ giọng, nói ở bên tai cô: "Muốn kết hôn thì dọn dẹp chính mình cho tôi vừa lòng, đã từng nói với em, em còn dám tiếp tục chơi trò mờ ám, là thiếu bị dạy dỗ phải không?"

Tô Yểu đau đến sắc mặt trắng bệch, cắn răng trừng anh: "Anh lại dùng lực thêm thì tôi càng có thêm chứng cứ tố cáo anh..."

"Đau quá..."

"Ngoan ngoãn cầu xin tôi."

"Cầu xin anh, buông tay..."

"Lại vẫn kết hôn hay không kết hôn hả?"

Lần này cô cũng không hé răng, cắn răng đem tất cả đau khổ nuốt vào bụng.

Sáng sớm hôm sau, tay trái của cô băng vải cùng Lục Đông Đình đi đến cục dân chính.

Mặc trên người cô đúng là quần áo hôm qua cô mặc lúc mới đến nhà anh, bởi vì cổ tay bị trật khớp, suốt đêm anh đưa cô đi bệnh viện, ...

Đến bệnh viện trước, cô cũng mang theo túi của mình, bên trong có quần áo để thay thậm chí là những giấy tờ cần để kết hôn đã chuẩn bị đầy đủ.

Cô nghỉ ngơi một đêm trong bệnh viện, sáng sớm hôm sau lúc lấy được chứng minh thư và hộ khẩu trong túi ra, Lục Đông Đình đen mặt đến không thể nhìn được.

Đợi một lúc ở trong cục dân chính, Diêu Hiện đem đồ của anh đến.

Nhìn thoáng qua Tô Yểu đang băng tay khi đó, ánh mắt có chút lờ mờ.

Nhìn lại lão đại nhà mình, dáng vẻ kia dường như là mưa gió sắp tới?

Hai người đều là dáng vẻ khó coi, người nào buộc người nào kết hôn sao?

Mà còn Tô Yểu... trước đúng là trợ lý lên đưa văn kiện kia, hôm nay liền trở thành Lục phu nhân rồi sao?

Thế giới khi nào thì trở nên rối loạn như vậy...

Lục Đông Đình lấy giấy chứng nhận qua, đưa cho Diêu Hiện: "Chuyện của cậu."

Diêu Hiện không dám hỏi nhiều, vẻ mặt ngượng ngùng.

Lục Đông Đình thấy ánh mắt Tô Yểu đã sưng thành mắt một mí, giận dễ sợ: "Thu hồi lại dáng vẻ con gái bị ép hôn của em đi."

Tô Yểu chỉ tay mình, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, mang theo giọng mũi cực kỳ oan ức.

Lục Đông Đình nhìn cô một cái, kéo cô đến nơi đăng ký kết hôn.

"Đăng ký." Âm thanh của anh lãnh ngạnh, càng như là ly hôn.

Nhân viên công tác nâng mắt kính, vừa định hỏi giấy tờ đã đủ hết chưa.

Đột nhiên thấy Tô Yểu bị phù mắt và tay đăng đeo băng, bình tĩnh cau mày nói: "Nơi này là nơi đăng ký kết hôn, ly hôn ở bên kia."

Lục Đông Đình: "..."

Tô Yểu: "Chúng tôi kết hôn."

Nhân viên công tác nhìn lại cô, nghi ngờ khiếp sợ giống hệt như Diêu Hiện.

Mắt thấy Lục Đông Đình càng thêm đen mặt, Tô Yểu sợ anh hối hận, khẩn trương đăng ký rồi đưa cho nhân viên.

Toàn bộ công việc hoàn tất, Tô Yểu và anh đi đến bãi đỗ xe, anh một mình đi ở phía trước, đi rất nhanh, Tô Yểu chạy chậm mới có thể bắt kịp.

"Lục Đông Đình, anh không thấy người khác đều nhìn chúng ta rất kỳ quái sao?" Tô Yểu thở hổn hển đuổi theo anh.

Lục Đông Đình thờ ơ đảo qua: "Em còn biết để ý ánh mắt người khác sao? Anh nghĩ da mặt em đã dày đến không gì xuyên qua rồi."

Mặt trời đã lên, Tô Yểu có chút choáng đầu, không nói gì, gát gao đi sau anh, đi chưa được mấy bước đột nhiên lảo đảo nghiêng tới trước, mắt thấy sắp ngã chổng vó, đột nhiên anh xoay người vững vàng đỡ lấy eo của cô.

"Vui vẻ như vậy, đường cũng không đi được nữa hả?"

Tô Yểu híp mắt, sắc mặt có phần trắng bệch: "Mặt trời khá lớn."

Sắc mặt anh hơi dịu đi, không hề buông tay, cứ như vậy cầm lấy tay cô đi về hướng bãi đậu xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net