Chương 72: Không có nhẫn kim cương, không có hoa tươi, cũng không nói yêu cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu... có phải đã làm gì anh ta rồi không?"

Tô Yểu không phủ nhận: "Chúng mình kết hôn, mình ép anh ấy."

Cố Liền Y vừa nghe đến cô không sao cả trả lời đã như một cái tát đánh tỉnh cả người, có thể thấy được tay cô bị băn vải, vừa đành phải nói: "Cậu đã quên lần trước mình nói với cậu rồi sao?"

Qua một lúc lâu sau, Tô Yểu mới nói: "Mình không quên, lúc mình cầm được cổ phần của Tô gia, mình sẽ không quấn lấy anh ấy, lúc nào anh ấy muốn, mình đều có thể ly hôn, sẽ không giữ vị trí Lục phu nhân."

Mặc dù biết nguyên nhân chuyện kết hôn của Tô Yểu và Lục Đông Đình, cô muốn tìm một chỗ dựa vững chắc, có thể thuận lợi cầm được cổ phần của công ty, nhưng dù sao hôn nhân mà, những thứ hận nhà thù nước, thật sự địch lại được hôn nhân của bản thân sao? Trong lòng Cố Liên Y, hôn nhân chính là thần thánh, nhất định phải kết hợp cùng người mình yêu.

Cố Liên Y đặt đồ uống xuống, không nhịn được nói: "Tô Yểu, sao cậu nhất định phải như thế?"

"Mình không còn cách nào, vốn mình đã buông tha cho anh ta, cũng suy nghĩ không cần những cổ phần công ty này cũng được, nhưng là Tô Hoài Sinh lại tác động lên Cục di dân bắt giam Tiêu Tống Ly, mà còn, con trai của ông ta và Tống Hiểu Du".Tô Yểu dừng một chút, không tiếng động xoa băng gạc ở cổ tay: "Chỉ là cảm thấy không thể liền như vậy thôi, coi như mình cho bản thân một cơ hội."

Cố Liên Y im lặng rồi.

"Nhưng là, cậu cứ như vậy... kết hôn rồi sao?" Cố Liên Y vẫn không tiếp nhận được sự thật Tô Yểu đã trở thành người có gia đình.

"Đúng vậy, tối hôm qua bức hôn, sáng nay kết hôn." Bọn họ cũng thần phục hiệu suất của chính mình.

"Không có nhẫn kim cương, không có hoa tươi, cũng không có nói yêu cậu, cậu liền tự đem chính mình gả đi rồi." Mấy chữ sau được Cố Liên Y nói càng nặng nề, thiếu chút nữa nghẹn ngào.

Tô Yểu nghĩ, những thứ lãng mạn này, phụ nữ nào không thích, cô chỉ là không xứng có được.

Trên miệng cô không sao cả trả lời: "Chỉ là hình thức gì đó mà thôi."

"Cậu, cậu và Ninh Khâm đã có chuyện gì rồi?"

Cố Liên Y tự nhiên giống như bóng cao su xì hơi: "Ninh Khâm muốn mình kết hôn với anh ấy, bởi vì anh ấy không có cảm giác an toàn."

Tô Yểu đúng là lần đầu tiên nghe được phụ nữ làm cho đàn ông không có cảm giác an toàn, kia chỉ có thể nói lên tình cảm của Ninh Khâm đối với Cố Liên Y đã sâu sắc.

"Đây là chuyện tốt mà, chứng minh anh ấy yêu cậu, thế nhưng, sao cậu lại khiến anh ấy không có cảm giác an toàn?"

Cố liên Y nói ra liền tức giận: "Chính là vì lúc đi công tác gặp phải Tề Tông Lâm, cậu có biết trước kia mình từng nán lại văn phòng luật của anh ta..." Cố Liên Y vuốt tóc, cam chịu nói: "Thôi, dù sao cũng chỉ là việc nhỏ, mình vẫn còn trẻ như thế không cần kết hôn, chẳng qua... chia tay rồi."

Tô yểu: ..."

...

Buổi tối, trong phòng bao hội sở tư nhân, Ninh Khâm chậm rãi đến, vẻ mặt mệt mỏi.

Anh đặt mông ngồi bên cạnh Lục Đông Đình, bởi vì lúc Cố Liên Y gọi điện thoại cho Tô Yểu anh đã nghe được một chút, liền có thể đoán được dáng vẻ này của anh là vì sao.

Giang Ngự Sênh là người từng trải, nhìn anh râu ria lồm xồm, không chút nào phong lưu phóng khoáng như ngày xưa, lắc đầu, thương tổn do tình cảm gây ra, liền tri kỷ chúc anh một chén rượu.

Ninh Khâm uống một chén, sau đó vỗ vai Lục Đông Đình, thở dài nói: "Cậu để cho Tô Yểu giúp mình chăm sóc cho Cố Liên Y nhé."

Lục Đông Đình không nói tiếp.

Trái lại Giang Ngự Sênh buồn cười, sâu xa hít một ngụm khói, nhàn nhạt nói: "Người phụ nữ của mình, vì sao muốn làm phiền người khác?"

Ninh Khâm nói ra cũng thật sự là ngang trái, bạn gái quá xinh đẹp luôn trêu hoa ghẹo nguyệt, anh cực kỳ buồn bực có thể nói ra sao?

"Dù sao Tô Yểu cũng là phụ nữ có chồng, cũng không thể thời gian dài đều chăm sóc cho cô ấy được." Lục Đông Đình nhàn nhạt mở miệng.

Trong lúc này, mấy người đang vừa chơi bài vừa nói chuyện phiếm ngồi cùng một chỗ, lỗ tai giống như rada vậy, lại cứ nghe được rõ ràng những lời vừa nói, không hẹn mà cùng im lặng rồi.

"Cậu lời này... Mình cảm thấy có phần không đúng..." Dung Tĩnh An nhớ tới lần trước đến dự sinh nhật của Tô Hoài Sinh, Lục Đông Đình nhìn Tô Yểu có phần không đúng: "Làm sao cậu biết Tô yểu là phụ nữ có chồng hả?"

Giang Ngự Sênh lặng yên không nói, chậm rì rì nhắm mắt, lại nhấp một ngụm rượu, mới ung dung nói: "Bởi vì chồng của Tô Yểu chính là cậu ta."

"Trời ơi..."

Ninh Khâm đang trầm mê trong tình cảm cũng đã kinh ngạc: "Cậu kết hôn với Tô Yểu rồi sao?"

Một giây trước khi anh nói, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng dáng cao gầy mảnh khảnh giật mình đứng tại cửa.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn lại, tất cả bên trong đã tĩnh lặng đến mức hít thở không thông.

"Sơ Ánh..." Qúy Viễn Kiêu đứng lên, nhìn về phía người phụ nữ đang đứng sững sờ ở cửa nhìn Lục Đông Đình, phá im lặng nói: "Sao em lại ở đây?"

Giang Ngự Sênh yên lặng liếc mắt nhìn Ninh Khâm, lời này của cậu nói quá đúng lúc, mèo mù đụng phải chuột chết cũng không bằng vận khí này của cậu.

Bị kêu tên, Khương Sơ Ánh mới phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía Lục Đông Đình nói: "Lục tổng, ông nội của anh ở phòng bên cạnh đang ăn cơm cùng vài vị thương nhân, vừa rồi ông ấy nói có thấy anh, để tôi đi tìm anh."

"Uhm."

Lục Đông Đình nghe vậy, kẹp đầu thuốc lá ở miệng vào ngón tay, sau đó đứng dậy rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net