Chương 73.1: Lần đầu gặp mặt sau hôn nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Luật sư Khương, không ở lại chơi một chút sao?" Giang Ngự Sênh nói, mấy người đều là bạn cũ nhiều năm, đã tương đối hiểu biết, tình hình như bây giờ, đều đã cố gắng hòa hoãn không khí.

Khương Sơ Ánh mặc áo sơ mi và quần tây, chuẩn xác với thân phận luật sư của cô, giỏi giang thành thục, giữa lông mày thanh lệ nhiễm vài phần anh khí, cách ăn mặc như thế cũng không làm người ta khinh thường.

Cô nghe vậy, kéo kéo môi: "Không được, hôm nào đi, Chủ tịch Lục còn đang chờ."

Cửa đóng lại, Qúy Viễn Kiêu nâng bước muốn đuổi theo, liền bị Dung Tĩnh An giữ lại.

"Hiện giờ cậu ra ngoài đó làm gì? Cũng không phải là cậu không biết tâm tư của Sơ Ánh đối với lão Lục, việc gì mà không qua được?"

Sắc mặt Qúy Viễn Kiêu khó coi, không nói chuyện, qua một lát liền bỏ tay của Dung Tĩnh An ra, lưu lại một câu: "Mình còn có việc, đi trước."

Còn lại mấy người đưa mắt nhìn nhau.

...

Khương Sơ Ánh đi đằng sau Lục Đông Đình, nhớ tới người phụ nữ kéo cánh tay anh ngày đó ở trong nhà ăn, Tô Yểu?

Anh kết hôn với người phụ nữ đó sao?

Lúc đến phòng bao, cô không nhịn được kêu anh lại: "Đông Đình..."

Lục Đông Đình xoay người, nhíu mày nhìn về phía cô, mày rậm sắc bén, hốc mắt thâm thúy, dường như chỉ đang hỏi: Chuyện gì?

Khương Sơ Ánh bị anh nhìn, có chút bất an, tay cũng không tìm được chỗ vịn vào, có chút nghẹn ngào trong cổ họng, rất lâu cũng không mở miệng được.

Lục Đông Đình cũng không mất kiên nhẫn, lẳng lặng chờ cô.

Lúc này Khương Sơ Ánh mới hỏi ra miệng câu nói đã giữ ở trong lồng ngực nãy giờ: "Anh... kết hôn rồi hả?"

"Uhm." Lục Đông Đình gật đầu, không giải thích nhiều.

Hô hấp của cô như bị kiềm hãm, nghe được anh tự mình nói ra miệng, loại cảm giác này càng khó chịu như bị lửa đốt hơn so với lúc nghe được Ninh Khâm nói.

Cô ngẩng đầu, hốc mắt ức chế không nổi đỏ lên.

Lục Đông Đình giật giật yết hầu, vẫn là trầm thấp nói trước: "Sơ Ánh, ngoài vị trí Lục phu nhân không thể cho em, những cái khác trước kia đã đồng ý với em đều sẽ không thiếu, em còn muốn cái gì, anh cũng sẽ cố gắng thỏa mãn em."

Khương Sơ Ánh cúi thấp đầu, sau đó bỗng dưng cười ra tiếng: "Nghiêm túc như vậy làm gì? Chờ em về lại nói tiếp."

Lục Đông Đình trầm trầm nhìn cô một cái: "Được."

Khương Sơ Ánh cười nhìn anh hồi lâu, lúc anh muốn xoay người, đột nhiên tiến lên ôm lấy anh, trong âm thanh có nghẹn ngào cực lực khắc chế: "Để em ôm một chút, chỉ một chút thôi."

Quả nhiên, chỉ một chút cô liền buông tay ra, khuôn mặt mang theo tươi cười: "Lục tổng, chú hai của anh cũng ở bên trong."

Lục Đông Đình gật đầu: "Anh biết rồi."

"Anh đi vào thôi, em đi toilet một chút."

....

Nửa đêm Tô Yểu đi xe Cố Liên Y dẫn cô về nhà mình.

Cố Liên Y uống vào liền ngược đáy lên trời, say như chết treo trên người cô, miệng không ngừng mắng: "Ninh Khâm anh đúng là đồ khốn khiếp, anh cho là... anh cho là anh rùng mình một cái thì lão nương sẽ chịu thua anh sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

"Được được, không cần nghĩ hay không, cầu xin cậu đừng lộn xộn nữa!" Tô Yểu là một cô gái yếu đuổi, một thiếu nữ tay chưa từng làm gì, đỡ một người con gái nặng không khác gì mình, mới đến lầu ba đã nhũn hết cả tay chân, lại còn Cố Liên Y cứ cố dựa vào trên người cô, còn liên tiếp quơ quơ tay chân.

Trời ạ, phụ nữ uống rượu thật đáng sợ.

Hi vọng ngày đó mình uống rượu không phải là dáng vẻ này ở trước mặt Lục Đông Đình, nếu không thì không còn mặt mũi nữa rồi.

Tô Yểu thật sự không chịu nổi, liền đặt Cố Liên Y ngồi trên bậc thang, cô đứng nghỉ một lát.

Trong hành lang tự nhiên tắt đèn, Cố Liên Y chà chà chân, châm chọc :"Tô Yểu cậu có thể đổi nhà có thang máy không, bò lên cầu thang mệt muốn chết."

"..." Tô Yểu không phản bác được.

Cô vừa muốn nâng Cố Liên Y dậy tiếp tục đi, có bước chân từ trong hành lang truyền đến, Tô Yểu lặng yên, chậm rãi xuất hiện một bóng người, dáng vẻ cao lớn rắn rỏi, toàn thân mặc trang phục tập huấn, lần đầu tiên cô thấy anh, người đầy bùn đất.

Người nọ nhìn thấy cô, kinh ngạc một chút, ánh mắt khi nhìn thấy con ma men bên cạnh, cười ôn hòa: "Cần tôi giúp không?"

Tô Yểu nói: "Cảm ơn anh rồi."

Người đàn ông tiến lên hai bước, thoải mái ôm ấp Cố Liên Y ở trong khuỷu tay.

Cố Liên Y sâu xa tỉnh lại, thấy người ở trước mặt mình, bắt đầu khóc lóc om sòm: "Anh lính ơi, bạn trai tôi ngược đãi tôi, giúp tôi bắt anh ta đi."

Tô Yểu nghe xong, huyệt thái dương thình thịch nhảy dựng lên.

Đưa người vào trong nhà, Tô Yểu xấu hổ nói: "Làm phiền anh, lần trước cũng thế."

"Không cần khách khí." Âm thanh kia trái lại dễ nghe, trầm thấp nhưng có lực, cũng không giống ấn tượng quân nhân thô kệch trong đầu cô.

"Cô không sao chứ?" Anh chỉ cổ tay của cô.

"Không sao."

Người đàn ông cười cười, đi ra hai bước lại quay đầu nói: "Đúng rồi, tôi tên là Mạnh Diễn, nếu gặp chuyện gì, cô chỉ cần hét to là tôi có thể nghe thấy."

Tô Yểu ngẩn người, gật đầu: "Tôi là Tô Yểu, cám ơn anh."

....

Cố Liên Y ở chung với Ninh Khâm, liền bán đi nhà mình, ba mẹ cô ở thành phố B, không có chỗ nào ngoài nhà của Tô Yểu rồi.

Thừa dịp Ninh Khâm không ở nhà, trộm chạy về gói ghém quần áo của mình mang đến nhà Tô Yểu.

Được một tuần, Tô Yểu cởi băng vải, chỉ quấn gạc sơ qua chuẩn bị đi làm.

Bởi vì cáu kỉnh với Ninh Khâm, trực tiếp chuyển thư từ chức rồi, vị này chờ được xếp việc chỉ ở nhà, sáng sớm đã bưng bát cháo nhàn nhã tiêu sái đến trước cửa phòng của Tô Yểu nói: "Con gái, nhiều ngày như vậy rồi mà chồng con vẫn chẳng quan tâm đến con, tan tầm cũng không đến đón, con thật sự đáng thương."

Tô Yểu soi gương tô son môi: "Anh ấy đi công tác ở Newyork rồi."

"trời ạ" Cố Liên Y kinh hô: "Gả cho một người không có thời gian cho con thật đáng buồn nhất là cái gì, con biết không?"

Tô Yểu liếc cô một cái: "Không biết."

"Chính là anh ta có thể đi khắp nơi trên thế giới, nói không chừng ngày nào đó có thể mang về đủ cả 56 dân tốc, phân thành năm đội tham gia đá FIFA."

Tô Yểu: "... Lúc đó chẳng phải Ninh Khâm cũng thường xuyên đi công tác sao, cậu đã hỏi anh ấy chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net