Chương 73.2: Lần đầu gặp mặt sau hôn nhân (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố Liên Y giương lỗ mũi lên: "Đừng nói về anh ta với mình, huống chi mình cũng không gả cho anh ta."

Tô Yểu nhanh chóng trang điểm, nói: "Cậu ra ngoài mình muốn thay quần áo, như thế này đi đón máy bay, không thì không kịp rồi."

"Đón máy bay? Đón ai cơ? Lục Đông Đình?" Cố Liên Y ha ha hai tiếng: "Các người đúng là hay thật, không chỉ bắt đầu một đoạn hôn nhân không tình yêu, còn cùng làm trong một công ty, lúc nào cũng giả bộ như tôi chỉ là sếp, tôi chỉ là cấp dưới."

"Không có yêu có tính nha." Tô Yểu nói xong, phịch một tiếng đóng cửa.

...

Nhân tài của bộ phận tiêu thụ đông đúc, To Yểu không biết vì sao quản lý Trần chỉ đích danh muốn cô đi đón máy bay.

Tô yểu vốn muốn dùng lý do tay bị thương để từ chối, nhưng quản lý Trần ném cho cô kế hoạch của hạng mục khách sạn nghỉ dưỡng ở Bắc Âu, nhất định phải để cho Lục Đông Đình nhìn thấy phần văn kiện này sau khi xuống máy bay.

Văn kiện trước, Tô Yểu có thể từ chối, nhưng hạng mục này, là lần đầu tiên cô làm, cô cũng có tâm huyết ở bên trong, làm rất nhiều lần, cho nên cũng không từ chối.

Máy bay của Lục Đông Đình trễ giờ, buổi sáng chín giờ bắt đầu, mãi đến mười hai giờ, Lục Đông Đình mới đi ra.

Cùng cô đón máy bay là một nam thư ký của anh, Thẩm Kình.

Tô Yểu đứng sau lưng Thẩm Kinhf, Lục Đông Đình đi tới chính diện, bởi vì góc độ thị giác cũng không phát hiện ra cô.

Sau khi cùng Thẩm Kình tiến lên chia sẻ hành lý trong tay Diêu Hiện, Tô Yểu mới đi vào trong tầm mắt của anh.

Từ sau ngày đi đăng ký kết hôn, Tô Yểu lên phong thư ký đưa văn kiện mới biết sáng sớm anh đi Newyork, cho nên, đây chính là lần gặp mặt đầu tiên trong khi kết hôn của bọn họ.

Lục Đông Đình có vẻ không nghĩ tới cô sẽ ở đây, ánh mắt rơi vào trên người cô, vừa trầm lại thâm sâu.

Trong đầu Tô Yểu không hiểu sao hiện lên mấy chữ chồng mới kết hôn, tự nhiên tê rần sống lưng.

Sau khi ổn định, cô dẫm xuống giày cao gót đón nhận đồ, từ đầu đến cuối anh không chậm lại bước chân, chân anh dài, Tô Yểu đi theo bên cạnh anh dần có chút lực bất tòng tâm, vài bước lại phải chạy chậm, đưa văn Kiện đến trước mặt anh :"Lục tổng, đây là số liệu nghiên cứu của hạng mục khách sạn nghỉ dưỡng ở Bắc Âu, mời anh xem qua."

Lục Đông Đình nhìn lướt qua người phụ nữ bên cạnh, hơi thả chậm bước chân, không tiếp văn kiện, nhíu mày nhắc nhở: "Trợ lý Tô, tôi vừa ngồi máy bay mấy tiếng liền."

Tô Yểu ngẩng đầu nhìn thoáng qua anh, chạm đến mặt mày thâm trầm của anh, phẫn nộ thu lại văn kiện :"Ngại quá, là tôi lơ là."

"Không sao." Lục Đông Đình thu hồi ánh mắt, trầm thấp mang theo tia mỏi mệt.

Lên xe, Thẩm Kình lái xe, Diêu Hiện biết được dã sử của sếp nhà mình và vị Tô tiểu thư này không muốn cho người khác biết, tự giác giành ngồi ở ghế lái phụ, để chỗ đằng sau cho Tô yểu.

Lên xe, bởi vì trong xe có những người khác, ngồi cùng với Lục Đông Đình, Tô Yểu cảm thấy không được tự nhiên, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Đi ra một khoảng cách, Lục Đông Đình đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên lên tiếng: "Mang văn kiện ra đây."

"A..." Tô Yểu đặt văn kiện ở trên đùi đưa cho anh.

Lúc anh nhận văn kiện, nhìn thoáng qua băng gạc trên cổ tay cô, ánh mắt hướng lên trên nhìn chằm chằm cô hỏi: "Tay sao rồi."

Thình lình hỏi như thế, hơi mang theo chút chậm chạp khàn khàn, Tô Yểu nghe thấy, như cục đá bay qua mặt hồ, lúc nhẹ lúc nặng vén lên vài vòng gợn sóng.

Tô Yểu có phần đoán không ra ý của anh.

Đành phải ừ a gật đầu.

Thật ra cổ tay cô không hề tính là trật khớp, là kèm thêm dây chằng kéo theo trật thương rất nhỏ, cũng không ảnh hưởng đến xương cốt.

Ngày đó sau khi cô được băng bó xong liền tức giận ghé vào lỗ tai anh bất bình nói: "Trật khớp, trật khớp, lần này anh vừa lòng rồi chứ?"

Lục Đông Đình còn cảnh cáo cô có tin anh làm cho cô trật khớp thật không?

Thấy anh hạ tầm mắt xuống cổ tay cô, Tô Yểu liền nâng tay lên: "Có thể hoạt động đơn giản, nhưng không thể cầm vật nặng."

Lục Đông Đình quay đầu, đặt văn kiện trên đùi, đang mở ra nhìn, lúc cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh đột nhiên hỏi lại: "Uhm, đúng hạn bôi thuốc sao?"

Cô khẽ run, trong xe rõ ràng có bốn người, nhưng cô cảm giác được hơi thở của tất cả mọi người đều trở nên rất nhẹ, hai người phía trước dường như cực kỳ xấu hổ.

Tô Yểu cũng xấu hổ, lời này của anh đâu phải là một vị sếp tổng vốn dĩ bình thường không quan tâm sống chết của cấp dưới có thể nói ra?

Có thể là do nguyên nhân tâm lý nổi loạn, Tô Yểu cảm thấy sau khi cô và anh có chung một tờ giấy chứng nhận kết hôn, cô cảm thấy bất cứ chỗ nào lúc nào, chỉ cần cô và anh có tiếp xúc ánh mắt, đều sợ bị người khác phát hiện khó hiểu.

Tô Yểu trước cảm thấy cách nghĩ của anh giống cô, không công bố tin tức kết hôn ra ngoài, dù sao đây cũng là một đoạn hôn nhân có thể kết thúc bất cứ lúc nào.

Nhưng hiện giờ... cô cảm thấy nên nói chuyện rõ ràng với anh rồi.

Không cần trước mặt người khác nói chuyện gây hiểu lầm, riêng về cô, anh hỏi có thể là còn thấy được anh xuất phát từ áy náy.

Tâm tình cô phức tạp kiên trì trả lời: "Có, Lục tổng."

Nghe được hai chữ Lục tổng, đột nhiên động tác trong tay anh ngừng lại, trực tiếp quay sang nhìn cô, một lát sau không nhanh không chậm nói: "Vậy là tốt rồi, không cần chậm trễ công việc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net