Chương 74: Mặc váy ngắn tới đón máy bay, quà tân hôn sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến công ty, Thẩm Kình lái xe xuống hầm gửi xe, Diêu Hiện bị phái đi làm việc ở phòng tài vụ, Thẩm Kình theo đó cũng đi đón một đoàn khách nước ngoài.

Vì thế, chỉ còn lại hai người anh và cô cùng lên lầu, cô lại còn phải theo văn kiện trong hạng mục, thời khắc đều chuẩn bị ứng phó với câu hỏi của anh, không thể rời đi.

Tự nhiên cô cũng đi cùng anh vào thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất.

Vào thang máy, Tô Yểu đứng bên trái anh, lúc xuống xe anh không trả lại văn kiện cho cô, mà cầm ở trên tay, lúc này đi vào thang máy, tay cô ngay cả chỗ bấu víu cũng không có.

Lục Đông Đình đúng là khí thế áp đảo người khác, Tô Yểu nghĩ muốn cài lại tóc, tay phải vươn ra, khuỷu tay chạm phải anh.

Tô Yểu chưa kịp thu tay, anh đã quay đầu sang nhìn cô.

Tay cô liền dừng lại bên tai, chống lại tầm mắt của anh, trầm trầm, cô cười xấu hổ, chuẩn bị thu tay, đột nhiên anh cầm lấy cổ tay cô.

Khóe miệng cười của cô biến mất trong nháy mắt, dùng lực rút tay ra, hạ giọng nói: "Lục Đông Đình, anh làm gì thế?"

Tầm mắt của anh đi xuống, sau đó ngón tay vuốt ve lòng bàn tay cô rất nhẹ, Tô Yểu cảm thấy ngứa, tê tế, muốn thu lại tay, anh có điều ngụ ý nhìn chằm chằm váy của cô nói: "Sao lại mặc như thế?"

Tô Yểu cúi đầu nhìn thoáng qua váy ngắn của mình, vốn không cảm thấy có gì không tốt, lúc này bị anh nhìn lại thấy không tự nhiên, cô dùng tay trái kéo kéo theo bản năng.

"Anh bỏ tay ra, ảnh hưởng không tốt."

Anh nghe vậy chỉ cười nhẹ, trầm thấp lại mê hoặc: "Đâu nào ảnh hưởng không tốt rồi hả? Sao không nói mình mặc như thế thì ảnh hưởng không tốt? Mặc váy ngắn tới đón máy bay, quà tân hôn sao?"

Tô Yểu nghe ra châm chọc trong giọng nói của anh, nhưng trong âm thanh có chút hàm xúc không hài hòa ngày càng đậm.

"Đâu nào ảnh hưởng không tốt hả? Công ty cũng không quy định mỗi ngày phải mặc gì, mà đây gọi là phong cách OL anh hiểu không? Hiện giờ các cô gái trẻ tuổi đều mặc như thế." Lời cô nói chuẩn xác ngắt lời anh, cố gắng tránh nặng tìm nhẹ né qua câu quà tân hôn kia.

Đột nhiên anh phát ra một tiếng cười thấp từ trong lồng ngực, dường như là vui vẻ, nhưng khóe môi cũng hơi gợi lên: "Cô gái trẻ tuổi? Em đã là thiếu phụ rồi."

Tô Yểu ửng đỏ mang tai, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, anh lớn tuổi như thế, cũng ăn mặc theo kiểu câu dẫn cô gái nhỏ như? Cô không chỉ một lần nghe được các đồng nghiệp nữ trong công ty đàm luận về anh, hôm nay mặc áo sơ mi gì, đi xe gì, dáng vẻ thật đẹp, thân thế ra sao, ngay cả dáng hút thuốc cũng rất khiêu gợi.

Cô còn muốn nói, các người không biết anh ta cởi quần áo ra càng khiêu gợi.

"Nghĩ cái gì?" Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói.

Tô Yểu ngẩng đầu, mờ mịt a một tiếng.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của anh âm u trầm lạnh, cực kỳ chuyên chú, cái loại này làm cho người ta hoang mang lo sợ.

Thấy người anh đang định cúi xuống, Tô Yểu phản ứng cực nhanh trốn đi, lúc anh đang nhíu mày hờn giận, cô chỉ chỉ thang máy: "Đến rồi."

Đinh một tiếng, thang máy mở ra, Lục Đông Đình liền thả lỏng cô ra đi ra ngoài.

Tô Yểu đi theo ra ngoài, dưới chân mềm nhũn, mọi người là mơ hồ, đi tới vài bước, mới dần dần tìm về cảm giác chân thật.

Vào văn phòng, anh đã ngồi sau bàn làm việc, lật xem văn kiện, nhặt mấy vấn đề quan trọng hỏi cô, Tô Yểu coi như đã nghiên cứu kỹ, đều đáp rõ ràng từng cái.

Lục Đông Đình có vẻ vừa lòng, Tô Yểu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô cầm văn kiện trở về, muốn đi ra đến cửa lớn, lại quay lại, nói với anh: "Lục Đông Đình, chuyện kết hôn của chúng ta, cũng đừng công bố đi."

Lục Đông Đình nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay: "Em muốn công bố?"

Tô Yểu vội vàng phủ nhận: "Không muốn, cho nên anh ở trước mặt Diêu Hiện hay người khác, đừng nói những lời làm cho người khác hiểu nhầm."

"Nói cái gì?"

Thái độ của anh nhàn hạ, chẳng hề để ý, rõ ràng luẩn quẩn vòng vo trêu chọc cô, Tô Yểu chẳng muốn làm thứ tiêu khiển cho anh, xoay người rời đi.

"Dù sao cũng không phải lần đầu tiên em đoạt được mục đích liền trở mặt."

Lục Đông Đình đốt một điếu thuốc, dù bận vẫn ung dung nhìn cô đang dừng lại trước cửa.

Tô Yểu xoay người, im lặng một chút, cười ra tiếng: "Chẳng lẽ anh hi vọng quan hệ của chúng ta bị đưa ra ngoài? Để cho toàn bộ thế giới đều biết là anh cưới em?"

Lục Đông Đình không trả lời, hít một hơi khói, khói xanh lượn lờ, nheo hai mắt lại, khiến khuôn mặt anh thêm mờ ảo.

Tô Yểu dừng một chút, thấy anh cũng không nói lập trường của mình, xoay người kéo cửa rời đi.

Thật ra cô biết anh có ý gì, thế nhưng vừa xoay người mắng cô là bạch nhãn lang, thái độ bất chính, chỉ là cô cảm thấy, dường như anh cần, cô thỏa mãn từng cái, khi đó, cứ như thế là được.

...

Hôm nay về nhà, Tô Yểu và Cố Liên Y hợp lức làm cơm chiều, ăn xong ngồi trên ghế sofa xem ti vi.

Cô có chút không yên lòng, mở điện thoại ra nhìn tin nhắn mấy ngày trước Tiêu Tống Ly gửi cho cô báo bình an.

Liền là vì tin nhắn này, cô mới không đi tìm Tô Hoài Sinh ngay lập tức, nhưng về sau gọi cho Tiêu Tống Ly, đều không có ai nghe.

Nhớ tới những lời của Lục Đông Đình, Tô Yểu lại bắt đầu lo lắng, Tiêu Tống Ly có đầu não thủ đoạn thế nào thì cũng là đan thương thất mã, nhỡ đâu có chuyện gì...

Cô nhớ đi nhớ lại, nỗi lòng khó yên, trở lại phòng mình, gọi một cuộc điện thoại đến San Francisco.

Chuông kêu vài tiếng, cô mừng rỡ: "Tống Ly, mấy hôm nay em thế nào?"

"Anh ấy..."

Tô Yểu nhéo mi một cái, đầu bên kia là một người con gái, âm thanh mềm dẻo, có chút do dự.

Tô Yểu: "Em là?"

"Ai cho cô lộn xộn nghe điện thoại của tôi?"

Người kia còn chưa nói, bên kia đã truyền đến tiếng gào thét giận dữ của Tiêu Tống Ly.

Một thoáng chốc, điện thoại đến tay Tiêu Tống Ly: "Chị."

"Nhiều ngày như vậy vẫn không gọi được điện thoại cho em?" Tô Yểu rất không dễ dàng gì mới gọi được cho anh, tự nhiên muốn hỏi rõ ràng.

"Mấy ngày nay bận quá." Tiêu Tống Ly chỉ đơn giản nói một câu lấy lệ.

"Em bận cái gì? Trước không phải em bị Cục di dân bắt đi sao? Khi nào thì ra ngoài rồi?"

Tô Yểu nã pháo hàng loạt, hỏi hết câu này đến câu khác, đối với chữ bận trong miệng Tiêu Tống Ly tràn ngập nghi ngờ.

Tiêu Tống Ly cũng không có mất kiên nhẫn, chỉ trả lời rất đơn giản: "Bọn họ nháo không có chuyện gì, Tô Hoài Sinh có phải đã uy hiếp chị không?"

Tô Yểu im lặng, không phản ứng, nhìn không được kinh hồn nói với anh: "Em đừng làm những chuyện nguy hiểm, biết không? Chị ở xa em như vậy, nếu em có chuyện gì, chị cũng không biết, đừng làm chị lo lắng."

"Sẽ không có chuyện gì, yên tâm đi."

Dù nói thế nào, đứa nhỏ này cũng là dáng vẻ hời hợt, nghe được Tô Yểu càng lo càng giận hơn.

Nhưng Tiêu Tống Ly dù nhỏ hơn cô một tuổi thật, nhưng quản anh lăn đi lăn lại thế nào cũng khó, dù sao trước mắt xem như cuối cùng cũng biết là anh bình an, cũng không nói gì nữ, nhớ tới người con gái vừa rồi bị anh quát, Tô Yểu giáo huấn nói: "Em đừng hung dữ với con gái nhà người ta như thế, đến lúc cô ấy sợ chạy mất, em tìm chỗ nào mà khóc đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net