Chương 75.2: Tôi và Lục Đông Đình kết hôn rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Yểu lẳng lặng nhìn, gọi cô ta: "Ăn cơm trước đi."

Cơm nước xong, thừa lúc Cố Liên Y tắm, Tô yểu đi tới, cô nửa ngồi nửa quỳ xuống dưới đất, khuỷu tay bám ở trên ghế sa lon, mở cái túi, bên trong là đồ ăn vặt mà trước đây cô rất thích ăn, cũng có cả thuốc bổ đắt giá.

Cô cho rằng ngày đó lời nói của anh ta tuyệt tình với như vậy, Tần Hoành nhất định sẽ chủ động vẽ lên một dấu chấm tròn, dù cho là phía trước dấu chấm tròn là vô tận im lặng tuyệt đối, nhìn không thấy được phần cuối cũng không có tương lai.

Tô yểu an tĩnh ngây ngẩn một hồi, sau đó một tay mang theo những vật nặng kia đi xuống dưới lầu.

Đi tới bên cạnh thùng rác lớn, ném một mạch những thứ kia vào, sau đó nặng nề đậy lắp thùng rác lại.

Mới vừa xoay người muốn lên lầu, đột nhiên có một thân ảnh ẩn nấp ở bên cạnh bụi cây xanh biếc đột nhiên chui ra, "Yểu Yểu!"

Tô yểu bị giật mình không ít, lui về phía sau mấy bước.

Đợi thấy rõ người đó là ai, trong mắt Tô yểu trở nên lạnh nhạt, cũng không nói gì, xoay người liền hướng đi lên lầu.

Tần Hoành đột nhiên tiến lên mấy bước kéo tay cô, vẻ mặt căng thẳng cùng cô đơn, "Yểu Yểu."

Dường như là anh ta uống một chút rượu, quanh người toàn mùi rượu và son phấn, Tô Yểu thấy khó chịu, nhịn xuống cảm giác nôn mửa này, chợt đẩy anh ta ra, chán ghét nhìn anh ta một cái.

"Anh đến cùng là muốn làm gì? Tần Hoành, tôi nghĩ ngày đó đó khi anh nói những lời kia, là nghĩ thông suốt, muốn phân rõ giới hạn. Trước đây là bạn một hồi, anh không nên làm thành như vậy? Tô Khê biết sẽ hiểu lầm, chồng tôi cũng sẽ hiểu lầm, về sau anh đừng đến đây."

Lời vừa nói ra, Tần Hoành dĩ nhiên gắt gao kéo cô lại, giọng nói bình tĩnh lạ thường, "Cái gì chồng?"

Tô Yểu nói theo anh ta, "Chồng tôi, tôi và Lục Đông Đình kết hôn rồi." cô từng bước tách ngón tay của anh ta ra, "Nói cách khác, không lâu nữa Tô Hoài Sinh sẽ nhận được văn kiện của luật sư rồi, anh thuận tiện có thể thông báo cho ông ta một tiếng, để cho ông ta có thời gian chuẩn bị sẵn sàng."

"Tô Yểu."

Tần Hoành trầm mặc một lát, lau mặt một cái, sau đó vô cùng bất đắc dĩ nhìn cô, "Tô Yểu suốt ngày em đến cùng là đang suy nghĩ cái gì? Em biết em đang làm gì không?" anh ta cắn răng, lung lay bả vai của cô, "Lục Đông Đình là người có thể chọc tới? Em làm sao có thể vì một chút cổ phần công ty nhà họ Tô, mà đi hủy hoại hạnh phúc hôn nhân của chính mình?"

Tô yểu né tránh anh ta đụng vào, cũng không muốn nói thêm nữa, cứ nhìn thấy bộ dạng tôi vì cô mà lo lắng vì cô mà buồn của anh ta lại không nhịn được buồn cười: "Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi không hạnh phúc rồi, coi như tôi là vì cổ phần công ty nhà họ Tô thì lại thế nào? Anh nếu khinh thường tôi thì anh cứ cút đi thật xa, tôi cũng không níu kéo anh đi? Ah, tôi đã quên, tôi lấy đi công ty cổ phần, nói rõ Tô Hoài Sinh có thể mất đi vị trí người cầm quyền Tô thị, như vậy anh và Tô Khê kết hôn, cũng không được đến chỗ tốt gì." Tô Yểu giang tay ra, "Tôi đây cũng không có biện pháp"

Hai mắt Tô Hoành toàn màu đỏ tươi, đang muốn nói cái gì.

"Tần Hoành, anh đừng không biết điều như thế, đây hết thảy đều là lựa chọn của anh. Anh thậm chí không phải người đảm nhiệm trước của tôi, anh không có thân phận cùng tư cách tới dạy tôi làm gì, quản tốt chính anh!"

Tô Yểu cảm thấy nói những lời này đều rất nực cười, vì một đoạn hồi ức không tính là kỷ niệm, khiến cho tâm trạng không tốt, cần gì chứ?

Cô che che lên lỗ múi khó chịu, Tần Hoành nhìn chăm chú cô một lúc lâu, gật đầu, yên lặng đi hướng chiếc xe có rèm che cách đó không xa, tài xế quay đầu, chỉ chốc lát sau liền lái đi.

Tô yểu đứng một mình ở dưới lầu, sắc trời đã tối, cách đó không xa có người trở về, cô không muốn thất thố, chuẩn bị đi lên lầu, lại lơ đãng đảo qua một chiếc xe màu đen có rèm che dưới tàng cây khác.

Biển số xe quen thuộc, bao gồm cả người trong xe cũng quen thuộc.

Tô Yểu nhất thời không biết nguyên do.

Lục Đông Đình xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn người phụ nữ đang đứng kinh ngạc ở đằng kia, vẻ đột nhiên luống cuống của cô có điểm ngu ngốc, anh cười tự giễu, ném xuống tàn thuốc đã cháy hết, kéo cửa sổ xe lên, nổ máy rời đi.

Tô yểu nhìn đuôi xe biến mất, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Lục đông đình đến đây lúc nào? Anh tới làm gì? Tới vì sao không xuống xe? Anh có phải cái gì đều thấy được hay không?

Loại tâm lý hốt hoảng này, cô rõ ràng không hề làm gì cả, nhưng cô lại có cảm giác như bản thân đi ngoại tình bị chồng bắt quả tang.

----

Lục Đông Đình lái xe trở lại biệt thự, đậu xe vào trong ga ra, anh không có lập tức xuống xe, mà rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Anh hít thuốc lá một hơi, cách khói thuốc lá mông lung nhìn về phía ghế lái kế bên, nơi đó đặt một chiếc hộp đựng giày màu xanh nhạt, mặt trên có logo Stuart/Weitzman.

Lúc họ Diêu kia mang thứ này tới cho anh, còn thắt một cái nơ hình con bướm màu tím, cực kỳ phong tao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net