Chương 76.1: Dè dặt một chút, tự nhiên một chút, liền giống như trước đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Lục đông Đình hút thuốc, híp một nửa con mắt theo bản năng, đưa tay đùa nghịch cái nơ hình con bướm, dừng một chút, sau đó bàn tay lại cầm lấy nơ hình con bướm, mang theo hộp đựng giày xuống xe.

Thím Trương mới vừa thu dọn đồ đạc xong đi đi về, vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy anh cầm đồ đạc đi vào, vô ý thức nhìn thêm một cái, nghĩ thầm vật này là dành cho của người nào, có phải là dành cho cô gái lần trước hay không?

Trong lòng cũng biết cậu chủ không thích người khác lắm miệng, liền cũng chỉ im lặng không có hỏi.

"Lục tiên sinh, tôi về đây."

Thím Trương lên tiếng chào hỏi Lục Đông Đình ở dưới lầu một tiếng, Lục Đông Đình ừ một tiếng, thím Trương ngẩng đầu nhìn, Lục Đông Đình đang đi hướng về một nhà kho nhỏ ở cuối hành lang, kéo cửa ra, ném hộp cầm trong tay vào.

Thím Trương nói thầm trong lòng, chắc là người nào đó đã chọc phải cậu ấy?

----

Tần hành ở trên đường trở về, đưa tay đè huyệt thái dương xuống.

Ngoài cửa sổ chợt lóe lên cảnh đêm phồn hoa, khoảng cứ cách một đoạn ngắn, đèn đường lại chiếu vào buồng xe.

Tần Hoành khẽ nhếch lên suy nghĩ, tia sáng trước mắt lúc sáng lúc tối, bị cồn khống chế đại não, bắt đầu cưỡi ngựa xem hoa thoáng hiện lên mặt của Tô Yểu, lúc lạnh nhạt ung dung, lúc lại e lệ nội liễm, chỉ cần một ca khúc của người phụ nữ kia mà làm cho cảm động, nhưng không biết từ lúc nào biểu tình trên mặt đã bị thay thế bởi sự hờ hững và lãnh đạm, thậm chí đêm nay lúc nhìn anh, tràn đầy đều là sự chán ghét.

Anh tự mình lấy tay che khuôn mặt lại, trong kẽ tay phát sinh tiếng hít thở nặng nề.

Trước đây, anh khi từng nói muốn dẫn một cô gái về nhà, người nhà của anh há mồm liền hỏi: Nhà cô ấy làm gì?

Anh nguyên bản cho rằng, hôn nhân của mình sẽ không trở thành một cuộc trao đổi mua bán.

Nhưng ba của anh nói, con cho rằng con là sinh ở tiền lương gia đình công nhân, tiền lương của mấy người cộng lại mới được mấy ngàn, đủ để con ăn uống không lo?

Lúc đó, không có bối cảnh, mỗi ngày ở trên đường Wall phấn đấu tranh thủ cơ hội lấy cơ hội xuất đầu trước mặt Tô yểu, nhưng mà phạm vi cho phép của anh không cho anh làm thế.

Tô yểu vĩnh viễn không thể nào hiểu được, khi anh biết cô là con gái Tô Hoài Sinh, rất không cam lòng, không cam lòng trước đây kết thúc với cô, không cam lòng chưa bao giờ từng bắt đầu qua với cô.

Tài xế lái xe đến bên ngoài biệt thự, Tần Hoành chậm chậm, mệt mỏi đứng dậy.

Đẩy cửa biệt thự ra, đột nhiên một đạo thân ảnh từ trong đêm đen nhào vào trong ngực anh, "A Hoành."

Dầy đặc tinh tế hôn vào cằm và xương cổ của anh, anh ấn một công tắc tổng của biệt thự, nhất thời, toàn bộ biệt thự sáng như ban ngày.

Lúc này Tô Khê đang dán ở trên người anh, trên người mặc chiếc váy ngủ gợi cảm đỏ như lửa, làn váy khó khăn lắm che khuất qua nửa đùi, cô đi lên giật mình, ôm lấy hông của anh, anh vô ý thức kéo vào, bàn tay đụng tới lớp vải lụa mịn màng, tựa như là đụng tay vào làn da bên trong lớp vải.

Tô Khê giương cằm lên, đôi môi đỏ tươi như lửa, nở nụ cười quyến rũ, "Anh còn đang chờ cái gì?"

Cũng không biết có phải là do cồn làm người ta sản sinh ảo giác, hay là anh đã tưởng niệm thành tai hoạ, bộ dáng giương cằm của Tô Khê, cực kỳ giống Tô Yểu lúc kiêu ngạo lãnh đạm đến khinh thường nhìn anh.

Ngũ quan người trước mắt, dần dần dung hợp với dung nhan trong ấn tượng kia của anh.

Anh khàn giọng nói: "Đừng cười như vậy."

Tô Khê, "Vậy muốn cười như thế nào?"

Như vậy, giống như lúc Tô yểu không hiểu hỏi anh, anh muốn em cười như thế nào?

"Dè đặt một chút, tự nhiên một điểm, liền kiểu giống như trước đây." Tần Hoành trầm lặng nói, ở trong đêm tối, thấp âm thanh vừa trầm sau vừa triền miên như vậy không khỏi khiến người ta liên tưởng đến bốn chữ: Tình sâu vô cùng.

Trong lòng Tô Khê nghi hoặc, nhưng vẫn chiếu theo ý tứ của anh, mím mím môi, khẽ cười một cái.

Tần Hoành đột nhiên vừa hung ác vừa mãnh liệt ngăn chặn môi của cô, giống như người điên gặm cắn cô, cái loại cảm giác lo được lo mất vội vàng này, làm cho Tô Khê lại càng hoảng sợ, ngay sau đó lại làm cho cô cảm nhận vạn lần thỏa mãn.

Anh không kịp đợi ôm cô lên trên lầu, đặt cô ở trên ván cửa, trực tiếp cởi quần lót của cô, một khắc anh tiến vào kia, Tô Khê ôm thật chặc cổ của anh, khó chịu lại sảng khoái kêu thành tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net