Chương 76.2: Tô Yểu cảm thấy mình như một con khỉ làm trò,...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng ngày thứ hai có cuộc họp, Tô yểu cùng đi với Trần Nam Từ, Lục Đông Đình đến muộn mấy phút, sắc mặt khó coi.

Nghe nói là sáng sớm Đông Thịnh có hội nghị cấp cao, ban giám đốc sắp xếp điều động chức vị của một vị giám đốc, điều chỉnh đến chi nhánh ở New York Mỹ làm phó tổng giám đốc ở đó, vị trí giám đốc trống ra bị người của Lục Kế Cảnh, chú hai của Lục Đông Đình thế chỗ.

Lục Đông Đình và Lục Kế Cảnh không hợp nhau, phải nói, trong công ty người của nhà họ Lục đều tự cầm cổ phần mình có, tự chia bè phái, cũng không giao cho bất kỳ kẻ nào nhà họ Lục, mà vị giám đốc bị điều đi lần này, lại là người của Lục Đông Đình.

Lục Đông Đình tổn thất một viên đại tướng, làm sao mà có sắc mặt tốt được?

Trong lòng những người biết chuyện lần này đều run sợ, lúc phòng tài vụ làm dự toán báo cáo quý xảy ra chuyện không may, ppt chiếu được một nửa, quản lý phòng tài vụ kia ước đoán cũng phát hiện ra sai lầm, vâng vâng dạ dạ nói tiếng: "Xin lỗi."

Lục đông đình cái gì cũng không nói, trực tiếp ném văn kiện ở trước mặt tới trước mặt của hắn, nhất thời giấy trắng bay tứ tung.

Một âm thanh nặng nề vang lên sau, toàn bộ không khí của phòng họp đều ngưng kết, quản lý phòng thị trường ngồi bên cạnh Trần Nam Từ không biết có phải là bị giật mình hay là thế nào, cái ghế chợt lui về phía sau rất nhiều, bánh xe phía dưới lăn nhanh, thẳng tắp nghiền lên chân Tô Yểu.

Quản lý kia cao hơn một mét bảy, thân thể mập mạp, ngày hôm nay Tô Yểu lại là đeo giày xăng-̣đan, bánh xe liền đặt ở trên ngón chân của cô, cô đau đến mức kêu thành tiếng.

Lúc đầu phòng họp yên tĩnh đến tiếng hít thở cũng có thể rõ ràng, tiếng kêu đau của Tô Yểu này, tầm mắt mọi người tập trung qua đây.

Tên quản lý đề nặng lên chân cô kia còn không biết chuyện gì xảy ra, Trần Nam Từ cúi đầu vừa nhìn, nhanh chóng đánh tên quản lý kia: "Tên mập mạp chết bầm kia, anh đè lên chân trợ lý của tôi rồi!"

Cuối cùng Lục Đông Đình để cho thư ký của anh mang cô đi ra ngoài, Tô Yểu đi khập khiễng ra ngoài, lúc rời đi vô ý thức nhìn thoáng qua Lục Đông Đình, người kia đã sớm quay lại chuyện chính của hội nghị, con mắt cũng không có liếc mắt nhìn nàng.

Tô yểu nhớ tới cảnh tối hôm qua anh trực tiếp quay đầu lái xe rời đi, trong lòng cô có loại ý thức, cô có khả năng lại làm cho anh không vui.

Đêm nay, Tô yểu suy nghĩ trái phải hồi lâu, quyết định hay là mời anh ăn bữa cơm, làm anh tiêu tan lệ khí.

Cô gửi tin nhắn ngắn đi qua: Tối mai ăn cơm chung không?

Qua hồi lâu không thấy trả lời, thẳng đến cô sắp ngủ mất, chỉ có thu được một cái ừ.

Tô yểu gửi địa chỉ, bên kia cũng lại không có tin tức.

Sáng ngày thứ hai lúc ra cửa, cô tận lực chọn một bộ trang phục đơn giản, áo vét tây màu trắng không có tay áo,bên vạt áo có lá sen, kết hợp với một chiếc váy màu đen dài ngang đầu gối.

Nhưng mà buổi tối, cô đợi ở nhà hàng đến tám giờ, cũng không thấy bóng dáng Lục Đông Đình.

Cô gọi điện thoại, cũng là thư ký nghe máy, "Alo, Tô tiểu thư."

Tô Yểu có chút sững sờ, "Thư ký Diêu, tôi tìm Lục tổng."

"Bây giờ Lục tổng đang chờ lên máy bay."

"Chờ lên máy bay?"

"Đúng vậy, lâm thời đi công tác ở thành phố B."

Trong nháy mắt Tô yểu cảm giác mình giống như một con khỉ làm trò, bị người ta đùa bỡn xoay quanh, cô lại vẫn cho rằng Lục Đông Đình bởi vì cô mà không vui, muốn mời người ăn cơm hòa giải.

Có thể Lục Đông Đình căn bản là không có để vào trong mắt.

Cô chính là một chuyện cười.

Cổ họng Tô yểu nghẹn ngào, cố gắng chịu đựng không có trực tiếp tắt điện thoại, cúi đầu nói một câu: "Uh, tôi biết rồi."

Mới vừa cúp điện thoại, có người phục vụ tiến lên hỏi cô: "Tiểu thư, bây giờ có thể dọn thức ăn lên sao?"

"Không cần mang thức ăn lên."

----

Sảnh chờ máy bay của sân bay VIP, Diêu Hiện làm xong xuôi thủ tục, đưa điện thoại di động cho Lục Đông Đình: "Lục tổng, vừa rồi Tô tiểu thư gọi điện thoại tới, nói là tìm anh."

Lục Đông Đình từ menu thực đơn món Trung ngước mắt lên, nhíu mày lại.

"Tôi đã nói với cô ấy anh phải đi khỏi nhà." Diêu Hiện giải thích.

"Đã biết." Lục Đông Đình thu điện thoại di động lại, tìm số điện thoại của Tô Yểu gọi lại, không có vang lên quá hai tiếng liền bị cúp.

Lục Đông Đình nhìn màn hình điện thoại di động, vặn vặn lông mi, "Cái tính khí gì?"

----

Lục Đông Đình rời đi hai ngày, cái gì Tô Yểu cũng không để ý tới nữa, sống yên ổn một thời gian, nhưng không nghĩ ở chiều hôm đó nửa đường chạy ra cái Lục Hàn Bạch.

Gần sát giờ tan tầm, Tô yểu từ phòng photocopy cầm một xấp tài liệu đi đưa cho Trần Nam Từ, vừa lúc gặp phải Lục Hàn Bạch tìm quản lý Trần hỏi mảnh đất có dính tới chính phủ thành phố kia có giải tỏa hay không?

Quản lý Trần giải thích nói cái hạng mục kia chỉ có Lục tổng mới có thể tham dự vào.

Lục Hàn Bạch thật hòa khí cười, "Chỉ có hắn là Lục tổng tôi thì không phải là, có phải hay không?"

"Tôi không phải có ý tứ này..." Quản lý Trần cười cười làm lành.

Lục Hàn Bạch nói thẳng ra, "Vậy ý tứ của anh là gì? Hiện tại tôi đã muộn hẹn với con trai thứ hai nhà họ Kỳ, đàm luận chuyện hợp tác về mảnh đất, anh nói tôi phải ăn nói kiểu gì?"

Quản lý Trần biết Lục Hàn Bạch muốn tìm cớ gây chuyện, anh ta cũng không hoảng sợ, đánh thái cực tựa như có lệ, "Tôi hỏi hỏi Lục tổng."

"Được, chờ anh hỏi xong Lục tổng của anh, nhà họ Kỳ bên kia cũng đã ghi hận với tôi." Ý tứ tạo áp lực của Lục Hàn Bạch rất rõ ràng.

"Phó tổng giám độc Lục ngài..."

"Mặc kệ thế nào, tôi đi ổn định bọn họ trước, anh ở chỗ này tìm một người đẹp biết ăn nói đi dự tiệc với tôi."

Đúng lúc, Tô Yểu gõ cửa tiến đến, Lục Hàn Bạch vẫn ung dung nhìn chằm chằm cô nửa ngày, cuối cùng bổ nhiệm: "Liền là cô ta đi."

Tô yểu không rõ chuyện gì, Quản lý Trần mau chóng dàn xếp, bịa chuyện lấy cớ ngăn cản: "Phó tổng giám đốc Lục, không được, trợ lý của tôi miệng không đủ lanh lợi, cấp dưới của tôi còn có mấy người giỏi chống đỡ, ngài chọn một đi?"

Lục Hàn Bạch hừ một tiếng, chỉ vào Tô yểu nói: "Chỉ là bộ dáng này của cô ta đã đủ giữ thể diện rồi, anh để cô ta đi với tôi một chuyến."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net