Chương 80.1: Tô Yểu là cháu dâu của Lục gia, ....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khói lượn lờ trên bàn vuông dâng trà, nước trà sôi ùng ục giống như hối thúc, giống như nóng bỏng trên người Tô Yểu, hiện tại cũng như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.

Nhìn thoáng qua ấm trà từng đợt dâng lên nóng hổi, trắng mờ một mảnh nhỏ, từ trong bình dâng lên, thoáng dịu đi nội tâm kinh hoảng của cô.

Tô Yểu nói liền dừng ở đàng kia, phối hợp dùng dụng cụ pha trà rồi rót một chén vào trong chiếc cốc sứ nhỏ tinh tế, rồi đưa cho Lục Trường Nam.

"Chủ tịch Lục, ông uống trà đi ạ, cháu cảm thấy chuyện này vẫn nên đợi Lục Đông Đình tự mình nói cho ông thì tốt hơn ạ."

Lục Trường Nam có chút không tốt, lúc còn trẻ chỉ trích nhiều thứ, duy trì bình thản, tự xưng là tất cả những ưu điểm hiện tại của Lục Đông Đình là di truyền của ông, nhưng là một người lớn tuổi, lại tính nôn nóng, Tô Yểu khơi mào câu chuyện, lại liên tiếp cắt đứt ở đoạn mấu chốt, khiến ông trừng mắt: "Ai dạy cháu nói chuyện nửa vời như thế?"

Giọng điệu nói chuyện của ông mang theo khí thế hùng hồn, ngoài ra bẩm sinh đã lấn át người khác, tạm thời hù Tô Yểu sợ chết đứng.

Cho dù không nói lời nào, Tô Yểu cũng không dám mạo phạm ông, lúc này phật ý của ông, cô cũng là bất đắc dĩ, ngoài trù bám trụ đợi Lục Đông Đình đến, cô không có cách nào khác, cho dù cô nói đã đăng ký kết hôn với Lục Đông Đình, cô cũng là người ngoài, không thể nào bằng được cháu ruột của ông nói được.

Tô yểu cúi thấp đầu, mấp máy môi :"chủ tịch Lục,cháu chỉ nghĩ cho ông, cháu tự nhiên nói không được rõ ràng."

Lục Trường Nam nhìn thấy cô là dáng vẻ như thiếu nữ oan ức, ý thức được lời nói của mình có phần hơi quá, liền giống như ông đang bắt nạt cô, ông đáng sợ như thế sao?

Nghĩ như thế, càng giận hơn, trong lỗ mũi hừ một tiếng: "Từ đầu nói không rõ ràng cũng đừng vội nói."

"Là trong lòng cháu nóng nảy."

Tô Yểu nói thật, nếu bọn họ nóng vội, Lục Trường Nam lại bức cô, chẳng phải là định lực của ông không bằng một cô gái nhỏ?

Tô Yểu thấy Lục lão gia cầm điện thoại lên, cô nhẹ nhàng nhắc: "Chủ tịch Lục, cháu đã báo Lục Đông Đình rồi."

Lục Trường Nam nghe vậy, âm thanh nhảy lên: "Cháu? Cháu trai của ông ông còn không thể gọi hả?"

Tô Yểu: "..."

Lục Trường Nam sớm đã ngửi được hương vị không tầm thường, quét mắt một cái nhìn hai cha con trên bàn này, không phải là gặp cha mẹ thì là cái gì?

Nghĩ thầm, rằng tên tiểu tử Lục Đông Đình này chắc chắn gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ muốn làm lớn bụng cô nương nhà người ta sao? Nếu không sao người ta có thể tự mình tìm tới cửa?

Ông trầm ngâm giây lát, lấy di động gọi cho anh.

Mới vang một tiếng đã được nhận.

Lục Trường Nam tức giận: "Mày ở đâu? Khẩn trương qua đây."

"Ở trên đường rồi."

"Ông nói ở đâu sao?"

"Cháu biết."

Lục Trường Nam quét mắt nhìn Tô Yểu một cái, không nghĩ tới hiệu quả của mật báo thật là tốt, ngoài miệng cũng càng không buông tha người khác: "Trước kia chưa thấy cháu dễ sai sử như vậy bao giờ đâu?"

Một câu, khiến cho Tô Yểu lựa chọn cúi đầu.

Mà lúc này, người khởi xướng toàn bộ mọi chuyện, thanh thản bình tĩnh làm cho người ta mang thức ăn lên, cũng vì Lục trường Nam giới thiệu nói: "Lục lão gia, nơi này đồ ăn nổi danh, tương đối tinh xảo, hương vị cũng đặc sắc, ông nếm thử xem."

Tô Yểu quét mắt đảo qua khuôn mặt già nua nịnh nọt kia của Tô Hoài Sinh, dáng vẻ nịnh hót này, dường như cũng là vạn năm khó gặp qua.

Tô Yểu chưa bao giờ nghĩ tới Tô Hoài Sinh da mặt dày đến mức dùng chiêu này đánh đòn phủ đầu, để cho Lục Trường Nam biết cô và Lục Đông Đình đã đăng ký kết hôn, công bố ra ngoài chuyện cô là cháu dâu của Lục gia, việc này có rồi thì không thể chạy được, sau này mượn quan hệ thông gia với Lục gia, Tô Hoài Sinh cho cô 15%, ông cũng kiếm lại gấp bội.

20 phút sau, cửa phòng bị mở ra, Lục Đông Đình xuất hiện ở cửa, Tô Yểu đang vì không chịu được áp lực mà cúi đầu.

Thế cho nên ân oán trước kia của hai người xóa bỏ, hiện giờ trong mắt cô anh chính là cứu thế.

Cô hi vọng anh có thể nghĩ lý do, trước nghĩ rồi nói, có thể nói rõ chuyện đăng ký kết hôn, có anh ở đây, Tô Hoài Sinh cũng sẽ nể mặt mũi của anh.

Lục Đông Đình đi tới, mắt đầu tiên là nhìn Tô Yểu, mê mang, người phụ nữ bình thường gặp loạn đều không nguy, lúc này cũng gấp đến độ hơi đỏ mặt.

Nhìn cô một cái, anh dời tầm mắt, lập tức ngồi bên tay phải cô, cũng đối diện với Lục Trường Nam.

Lục Trường Nam liếc nhìn Lục Đông Đình nghênh ngang đi đến, bất mãn hừ hừ.

"Ông nội." Lúc này Lục Đông Đình mới gọi vị trưởng bối này, nhìn về phía Tô Hoài Sinh, nhàn nhạt xưng một tiếng: "Tô tổng."

"Tới rất nhanh." Lục Trường Nam nói mát.

Lục Đông Đình không đáp lại chính diện ông.

Lục Trường Nam nhấp một ngụm trà đổ lửa xuống: "Tìm anh tới không phải có chuyện muốn nói à, nói đi."

Lục Trường Nam nhìn Lục Đông Đình, nhưng lại hướng về Tô Yểu nói.

Tô Yểu quay đầu đi chỗ khác nhìn Lục Đông Đình, nghĩ muốn nháy mắt với anh, để anh đừng nói chuyện kết hôn, chỉ nói bọn họ cùng một chỗ, kết quả vốn Lục Đông Đình cũng không thèm liếc nhìn cô một cái.

Trong lòng cô nhảy loạn, cực kỳ bất an.

Lục Trường Nam biết rõ, cuộc hôn nhân này bị yêu cầu truyền tin đi, đến lúc đó mọi người đều biết, hoàn toàn đi ngược lại với kế hoạch yên lặng kết hôn sau đó nghĩ cách ly hôn của cô rồi.

Cô hạ quyết tâm, cầm lấy tay đang đặt ở trên đầu gối của Lục Đông Đình.

"Chủ tịch Lục, chúng cháu ở bên nhau rồi." Tô Yểu cấp bách nói.

"Chúng cháu đăng ký kết hôn rồi." Âm thanh trầm ổn bình tĩnh của Lục Đông Đình vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net