Chương 81.1: Chỉ cần em không ngại, việc gì phải lo lắng nhiều như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau khi Tô Yểu lên xe đó là dáng vẻ tâm thần không yên, trong ấn tượng của anh, có lẽ rất ít khi cô có cảm xúc nôn nóng như thế.

Suy nghĩ đến hôn lễ, cô nhức đầu hoảng hốt, nhịn không được hỏi: "Lục Đông Đình, anh có nghe ông nội anh vừa nói gì không?"

Lục Đông Đình thật bình tĩnh, lạnh nhạt, hoàn toàn khác với Tô yểu đang bất an.

"Em không muốn làm hôn lễ?" Lục Đông Đình lái xe, hỏi lại.

Cả người cô cứng đờ, thiên hạ đại loại khiến cô đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ đây gọi là mất bò mới lo làm chuồng lúc ấy đã muộn?

Sớm nên nghĩ ra đối sách cho tốt.

"Chẳng lẽ anh muốn làm hôn lễ sao?" Tô Yểu bật thốt lên vấn đề rồi đem vứt cho anh.

Lúc trước khi kết hôn, Lục Đông Đình là bị cô bức bách, mục đích của cô rõ ràng, cho nên mới không nói với ai chuyện hôn lễ, cũng đã thỏa thuận sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau.

Nhưng cô dần dần cũng phát hiện, thật sự anh là tính theo đó mà làm, dường như cô đưa lên đến cửa, anh cũng không từ chối, không có cô anh cũng không chịu ảnh hưởng. cùng với đó, có hay không đối với anh cũng không khác lắm, chẳng qua thân phận của anh trong mắt người khác sẽ biến hóa từ độc thân đến đã kết hôn mà thôi.

"Chính mình chui vào sọt, thì chính mình nhảy ra, em không muốn thì nói với ông nội."

Lời anh vừa nói ra, cô càng cảm thấy chính mình bị bản thân lừa gạt, đem trách nhiệm quy kết trên người anh, vốn là không đáng tin, anh muốn thế nào thì nói thế nào, nghĩ thế nào thì làm thế nào.

Nói đến cùng, đều là do Tô Hoài Sinh khơi mào chuyện này ra.

Tô Hoài Sinh đều đã tìm đến cửa, Lục lão gia một lời đồng ý cử hành hôn lễ, nếu lật lòng, chẳng phải không còn mặt mũi sao?

Lục Đông Đình nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cô ngồi thẳng tắp sống lưng, dáng vẻ như Lâm đại địch, sững sờ nhìn phía trước, biết được là cô đang tính toán lợi hại ở trong lòng.

Anh không chút để ý với sự khẩn trương của cô, giọng nói cũng không nghe ra cảm xúc gì: "Em đang sợ cái gì?"

Tô Yểu nhìn chằm chằm cảnh vật phía trước, tầm mắt có chút hoảng hốt, Lục Đông Đình vừa nói, làm thức tỉnh lý trí của cô.

"Anh không lo lắng sao? Trước hôn lễ sẽ truyền đi quan hệ của chúng ta?"

"Chẳng lẽ em vẫn thích lén lút?" Lục Đông Đình dùng một tay đỡ tay lái, một tay kia chống ở trên cửa kính xe, vẫn đề của cô, dường như không thể trở thành vấn đề của anh.

"Anh biết em không phải có ý này."

Sắc mặt của anh có chút không tốt, âm thanh cũng trầm xuống, cười lạnh một tiếng: "Vậy em thử nói xem em có ý gì?"

Tô Yểu không tìm ra lời phản bác, cô biết anh hiểu cô đang nói cái gì, đoạn quan hệ này bị hình thức gông xiềng, thì không thể tùy tiện tránh thoát.

Hậu quả của việc tin tức truyền đi, liền có ý nghĩ cuộc hôn nhân này đã gắn chặt với lợi ích buôn bán, một khi ly hôn, sẽ tạo thành tổn thất cho cả Lục gia và Tô gia.

Mà còn... anh thật sự không sợ bị người kia biết sao? Anh thật sự không sao cả sao?

Tô Yểu im lặng rất lâu, gian nan nói: "Anh thật sự không ngại sao? Dù cho bị người kia biết được, anh cũng không sao cả? Không phải anh không biết chúng ta đối với cuộc hôn nhân này không phải thật sự..."

Đột nhiên, anh chuyển tay lái, dừng xe ở ven đường.

Tô Yểu đột nhiên mất đà, Lục Đông Đình buộc cô quay đầu, giọng nói ẩn nhẫn: "Hiện giờ em mới suy xét những thứ này, em để ý sao? Không tiếp nhận được? Vậy cuối cùng thì em đối với cái gì mới là thật sự?"

Tô Yểu bị hỏi một câu liền đáp không ra, trong lòng không có dư vị gì, Khuya ngày hôm trước mới nói hối hận với Cố liên Y, ngay sau đó chuyện xấu đã đến rồi, nhanh đến mức cô không có cơ hội đổi ý.

Khớp xương trên tay anh rất rõ ràng, cầm lấy cằm của cô, đem nửa gương mặt của cô nâng ở trong tay, Tô yểu càng thấy khó hít thở.

Vốn cô cũng đã phiền toái đến cực điểm, lúc này lại bị anh gắt gao bức bách, cô hạ quyết tâm, ra sức lay tay anh: "Không biết, tôi không biết, đừng ép tôi nữa."

Tô Yểu trợn to mắt hạnh trừng anh, mắt đỏ bừng, trong hốc mắt có nước mắt đảo quanh, nghiễm nhiên là dáng vẻ bị ép đến nóng nảy.

Trên tay anh không buông ra, ngược lại càng thêm gắt gao, khuôn mặt anh tuấn băng lãnh, lạnh lùng nhìn cô: "Ai bức em rồi hả? Em quên lúc trước là ai một khóc hai nháo ba thắt cổ đòi kết hôn sao?

Giọng điệu của anh bức người, liên tiếp tung vấn đề cho cô, Tô Yểu từ lúc đi vào phòng bao, đã cố nén cảm xúc xuống, từ lúc tích lũy dần mà từ từ bành trướng, rốt cục nhịn không được sụp đổ.

Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, cái loại cảm giác vô lực vây vòng vòng quanh người cô.

Lại một lần nữa để cho cô thực sự cảm nhận được cái gì là tự tác nghiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net