Chương 81.2: Lăn xuống đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Đông Đình dồn nén căm tức đã lâu, lúc này lại có chất lỏng ấm áp chảy xuống vào chỗ kề sát giữa lòng bàn tay anh và da mặt cô.

Bàn tay to của anh liền buông ra, chịu đựng tức giận phun ra mấy chữ lạnh lùng: "Lăn xuống đi."

Lông mi của cô run lên nhìn về phía anh, tay của anh liền cởi bỏ dây an toàn của cô, sau đó cánh tay cường ngạnh đẩy cửa xe bên phía cô ra, ý tứ đã cực kỳ rõ ràng.

Tô Yểu nhìn anh một cái, không nói tiếng nào cầm túi đi xuống.

Mới vừa đóng cửa xe, xe đã chạy nhanh đi như bay, lưu lại một đám bụi cát tràn ngập.

Tô Yểu đứng một chỗ, một mảnh hoang vắng, là một chút cũng không nhìn tới tận cùng, tất cả đều là xe chạy qua như bay vì đây là quốc lộ, cô nhìn đuôi xe Bentley đang biến mất, có chút tan rã.

Cô ngồi xổm xuống ôm đầu gối, nghênh đón tro bụi như đang rửa tội.

Lục Đông Đình nhìn bóng dáng ngày càng nhỏ bé trong kính chiếu hậu, vô cùng cô đơn,  vừa nhỏ vừa bất lực, đặc biệt là khi cô thấy cảnh tượng xung quanh, sợi tóc tung bay, tinh thần mờ mịt, giống như con chó nhỏ bị lạc không tìm thấy chủ.

Mãi đến khi cô chậm rãi ngồi xuống, anh mới thoáng trút giận.

....

Hốc mắt cô đau đớn, cô ngồi chồm hổm, lấy tay ngăn lại nước mắt, chẳng được bao lâu, bên cạnh vang lên tiếng ma sát, một chiếc xe dừng ở trước mặt cô.

Là chiếc xe quen thuộc của anh.

Lục Đông Đình không xuống xe, Tô Yểu tiếp tục ngồi chồm hổm ở đằng kia, hai phe giằng co không ai chịu ai.

Trên xe không có động tĩnh gì, Lục Đông Đình hạ cửa kính xe xuống, đốt một điếu thuốc, cau mày chậm rãi hút, dường như đang đợi cô tỉnh táo cho ra quyết định.

Lại qua một lúc lâu, Tô Yểu đứng dậy, bởi vì quá nhanh, không chỉ có hai chân run lên, trước mắt cũng biến thành từng trận màu đen.

Cô chống cửa xe, dừng một lúc lâu mới xong.

Cô mở cửa xe đi vào, đóng cửa.

Lục Đông Đình ném điếu thuốc mới chỉ hút được một nửa đi, vẻ mặt khôi phục lại như thường: "Nghĩ rõ ràng rồi hả?"

"Nghĩ rõ ràng." Tiếng nói của cô có chút khàn khàn, rất nhẹ, nhưng cực kỳ chắc chắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng khôi phục bình tĩnh, cuối cùng bổ sung: "Chỉ cần anh không ngại, việc gì em phải lo lắng nhiều như vậy?"

Lúc này anh mới khởi động xe, một lần nữa hòa vào dòng xe cộ.

Như vậy đến lúc về cũng không sớm, về công ty thì đã qua thời gian tan tầm rồi.

Lục Đông Đình trực tiếp đưa cô về nhà.

Hai người nhất định duy trì im lặng, lần này anh không dừng lại, trực tiếp rời đi.

....

Lục Đông Đình rời khỏi nhà của Tô Yểu, trực tiếp đi đến nhà của Lục gia.

Lục gia bình thường cũng chỉ có mình lão gia ở đó, con cháu Lục gia mỗi tuần đều phải bỏ ra một buổi tối để trở về tề tựu ăn cơm, đây cũng là quy củ mà lão gia đã định ra từ sớm.

Nhà Lục gia là một biệt thự bên hồ.

Lúc anh đến, Lục Trường Nam đang đánh golf trút giận, ông đứng trên gò núi nhỏ, nhìn thấy xe anh đi đến, lập tức dọn xong tư thế, nhắm ngay mục tiêu, một cây quăng đi, quả bóng nhỏ chuẩn xác nhằm vào đầu anh bay qua.

Cầu đến trước mặt, Lục Đông Đình thoáng nghiêng đầu, quả banh kia bay qua bên tai, thẳng tắp nền vào một chiếc xe khác.

Đó là chiếc mà Lục lão gia yêu nhất.

Lục Trường Nam đội mũ che nắng, hỏi thư ký bên cạnh: "Trúng chưa?"

Thư ký kiềm nén cười: "Không trúng, hình như đập vào xe của ông rồi."

Lục Trường Nam quát chói tai: "Lục Đông Đình, mày muốn tạo phản sao?"

Lục Đông Đình lườm Lục Trường Nam đang giậm chân một cái, lập tức đi vào trong biệt thự, nhàn nhã ngồi trên ghế sofa chờ ông quay về.

Lục Trường Nam ngồi xe ngắm cảnh trở về, trong tay vẫn mang theo một cái gậy chơi golf, tức giận toàn thân đi vào, thấy anh ngồi trên ghế sofa, liền giơ gậy lên.

Thư ký thấy thế, gắt gao giữ chặt: "Chủ tịch, bớt giận."

"Tao thấy mày liền phiền!" Lục Trường Nam lé trừng mắt nhìn Lục Đông Đình, ném gậy đánh golf cho thư ký.

Lục Đông Đình không để ý nói: "Chờ ông nói xong thì cháu đi, ông nhẫn nại đi."

Lục Trường Nam quả thực bị hành cho tức chết rồi, căm giận nói: "Mày đúng là thằng cháu không có trách nhiệm, mới khiến tao mất hết mặt mũi ngày hôm nay."

Cha mẹ người ta đã tìm tới cửa, ý tứ rõ ràng, Lục gia các người đại nghiệp lớn, cưới con gái của tôi, ngay cả cái rắm cũng không bỏ, có ý gì?

"Vậy ông muốn thế nào?"

"Cái gì? Mày hỏi tao muốn thế nào?" Lục Trường Nam chỉ vào mũi mình hỏi lại: "Có phải mày muốn lên trời không? Chẳng lẽ kết hôn còn lén lút, ngay cả hôn lễ cũng không cho người ta?"

"Mới vừa đăng ký, cũng chưa kịp suy nghĩ những thứ này."

"Thối lắm." Lục Trường Nam nói, theo dõi anh hồi lâu, trầm giọng thăm dò: "Có phải là ý của cô gái kia không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net